Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Thời gian chậm chạp trôi qua.

Hứa Tịnh Nhi giật mình thức dậy.

Hình như cô nghe thấy tiếng bước chân.
Có người tới rồi.

Hứa Tịnh Nhi thở phào.

Cô không mở nổi mắt nữa, cứ thế ngất lịm.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa thì đầu nặng như búa bổ.

Phải mất một lúc cô mới có thể mở mắt và tỉnh táo trở lại.
Cô chậm rãi đưa mắt nhìn một lượt và nhận ra đây là phòng trong khách sạn của mình.
Xem ra tiếng bước chân khi đó cô nghe thấy là thật chứ không phải ảo giác.

Cô và cấp trên đã được người ta cứu rồi.

Có lẽ là Kiều Sở tới kịp thời hoặc là nhân viên đội cứu hộ.
Mà kệ đi, dù sao thì cô cũng thấy biết ơn lắm.
Cửa phòng vang lên tiếng cạch.

Hứa Tịnh Nhi quay qua nhìn thì thấy Thuần Thuần bước vào.

Cô khẽ mỉm cười, nói bằng giọng yếu ớt: “Thuần Thuần”.
“Tỉnh rồi hở?”
Tiêu Thuần bước tới, ngồi bên cạnh giường.

Cô ấy sờ trán Tịnh Nhi.

Sau khi xác nhận cô đã hết sốt thì Tiêu Thuần mới trách móc: “Hứa Tịnh Nhi, dù cậu có đứng về phe Tả An thì cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ? Cậu có thể để ý chút tới mạng của mình được không? Cứ thi thoảng lại bị thương, bị bệnh.

Cậu khiến người khác lo chết đi được”.
Hứa Tịnh Nhi chỉ làm nũng: “Thuần Thuần, mình khát quá, cậu rót cho mình cốc nước được không”.
“Cho cậu chết khát luôn đi”.
Dù nói vậy nhưng cô gái vẫn đứng lên, đi tới bên tủ, vặn chai nước khoáng và rót ra cốc.

Cô ấy đưa nước tới trước mặt Tịnh Nhi và tức giận đặt vào tay cô.
“Mình biết cậu tốt với mình nhất mà”, Hứa Tịnh Nhi ngồi dậy, dựa vào thành giường, vừa uống nước vừa hỏi; “Cấp trên thế nào rồi? Anh ta vẫn ổn chứ?”
Tình hình của anh ta chắc là tệ hơn của cô.
Tiêu Thuần không có thiện cảm với Tả An nên nói khá khó nghe: “Không chết.

Tiếc ghê”.
Không chết đồng nghĩa với không sao.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy yên tâm.

Không sao là tốt rồi, nếu không thì cô phí công đi cứu anh ta quá.
“Phải rồi, ai tìm thấy bọn mình thế?”
Tiêu Thuần cầm lấy cốc nước sau khi Tịnh Nhi uống xong, đặt lên đầu tủ và nói: “Đội cứu hộ.

Mình cũng không rõ nhưng mình thấy họ đưa cậu và Tả An xuống núi”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Vậy thì mình phải cảm ơn đội cứu hộ mới được”.
Dừng lại một lúc, cô bỗng nghĩ tới điều gì đó bèn chau mày: “Phải rồi Thuần Thuần, cậu tới thăm mình thế này có ổn không? Phía bên đó nhiều tai mắt như vậy, dù sao cậu cũng là người của Khiết Thần…Mình không sao đâu, cậu đi trước đi”.
Tiêu Thuần phất tay: “Không sao, dù sao thì hai cái người to nhất cũng đi rồi.

Những người khác chẳng ai dám nói gì mình đâu”.
Hai người to nhất sao?
“Ý cậu là Khiết Thần và Tả Tư hả?”
“Đúng vậy, hôm nay sáng sớm, lúc cậu và Tả An được cứu thì được đưa tới đây.

Khiết Thần và Tả An theo lý mà nói sẽ tới thăm hai người, nhưng chỉ cử trợ lý Lâm tới thôi.

Sau đó tới trưa, bọn họ ngồi máy bay tư nhân về rồi.

Lúc đi có vẻ vội, chắc là có chuyện gì đó”.
“Vậy à…”, Hứa Tịnh Nhi chớp mắt như đang suy nghĩ.
Thế nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, cười nói: ‘”Có phải sếp đang ở phòng của anh ta nghỉ ngơi không? Mình đi thăm chút”.
“Vậy cậu đi đi, dù sao thì mình cũng không đi đâu”.
“Được, vậy mình đi một mình”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui