“Nhưng, nếu quay lại lần nữa, tôi vẫn sẽ lên núi cứu anh!”.
Tả An sửng sốt.
“Mặc dù tôi rất quý tính mạng, nhưng anh gặp nguy hiểm, tôi chắc chắn vẫn sẽ giúp đỡ anh”, Hứa Tịnh Nhi nở nụ cười: “Dù sao trước kia anh cũng đã cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi là người nợ ơn sẽ trả!”.
Nợ ơn sẽ trả…
Rõ ràng anh ta đã giải thích với cô đó chỉ vì Cố Khiết Thần nhờ cậy, nhưng cô vẫn luôn nhớ trong lòng.
Tả An chậm rãi cong khóe môi, ánh mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi cũng thêm phần dịu dàng: “Cảm ơn”.
“Chỉ cảm ơn thôi sao?”, Hứa Tịnh Nhi chớp đôi mắt đen láy: “Cấp trên đại nhân, có phần thưởng gì khác không?”.
Tả An hiểu ra, bất đắc dĩ cười đáp: “Tăng thêm tiền lương”.
“Cấp trên đại nhân, anh thật là… hiểu tôi, vậy tôi sẽ không khách sáo nhận lấy”.
Thấy giữa hai hàng lông mày của Tả An nhuốm vẻ mệt mỏi, Hứa Tịnh Nhi dừng chủ đề ở đây, nói: “Cấp trên đại nhân, anh nghỉ ngơi tiếp đi, đợi truyền nước xong, tôi sẽ vào lại”.
“Không cần”.
“Hả?”.
Tả An khẽ mím môi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nhưng chớp mắt đã biến mất, anh ta nhẹ giọng nói: “Bây giờ tôi không ngủ được, vả lại tôi cũng không quá buồn ngủ, cô không cần ra ngoài, cứ ở đây đi.
Cô làm gì cũng được, sẽ không làm ồn đến tôi đâu”.
Không quá buồn ngủ? Này là sợ mơ thấy ác mộng hay sao?
Bảo cô ở lại đây… chẳng lẽ là sợ ở một mình?
Cũng phải, người đàn ông gọi mẹ vào lúc nguy hiểm như vậy, những lúc yếu đuối như bệnh tật không dám ở một mình cũng không có gì lạ.
Vậy nên, vẻ mặt anh ta mới mất tự nhiên như vậy sao? Sợ cô cười anh ta à?
Bỗng dưng cảm thấy đáng yêu lạ thường là thế nào?
Hứa Tịnh Nhi nhịn cười, cũng không vạch trần anh ta, gật đầu: “Vậy được, anh không muốn ngủ thì tôi ở cùng anh.
Nhưng tôi thấy anh rất mệt, cứ nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi.
Tôi ở đây, sẽ không đi đâu cả”.
Như vậy chắc anh ta sẽ không sợ nữa chứ?
Lúc này Tả An mới gật đầu, cố gắng chống đỡ một lúc, cuối cùng vẫn chầm chậm nhắm mắt lại.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Hứa Tịnh Nhi nhìn nước đã truyền gần xong, đứng dậy, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Cô gọi điện thoại cho Kiều Sở, bảo anh ta gọi bác sĩ đến rút kim.
Kiều Sở đến rất nhanh, sau lưng còn có bác sĩ đi theo.
Hứa Tịnh Nhi thấy không còn việc của mình nữa, báo với Kiều Sở một tiếng, sau đó quay về phòng mình.
Lúc đẩy cửa vào phòng, cô nhìn thấy Tiêu Thuần đang gọi điện thoại.
Cô đi qua, nhận ra vẻ mặt Tiêu Thuần không tốt lắm, đợi cô ấy gọi xong mới hỏi: “Sao thế?”.
Tiêu Thuần bĩu môi, lầm bầm chửi: “Trợ lý Lâm gọi cho mình, anh ta nói anh ta có việc gấp phải về bây giờ, bảo mình đại diện quản lý chuyện ở bên kia.
Quái lạ, người nào người nấy sao ai cũng có chuyện gấp? Có đi chơi đàng hoàng được không? Không biết trợ lý Lâm sốt ruột quay về làm gì, phải chăng bên anh Khiết Thần có chuyện gì rồi?”.
“Tiểu Tịnh Nhi, mình không ở cùng cậu được nữa, mình phải về bên đó thay trợ lý Lâm, cậu ở một mình có được không?”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu cười: “Đi đi, mình không sao”.
“Vậy mình đi trước đây, cậu có chuyện gì cứ gọi cho mình”.
Sau khi Tiêu Thuần rời đi, Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống ghế sofa, cảm xúc nơi đáy mắt thay đổi liên tục.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ vừa khéo là thời gian ăn tối.
Cô do dự một lúc, rốt cuộc vẫn cầm ống nghe lên, gọi cho nhân viên phục vụ phòng.
Bên kia nghe máy, cô nói thẳng: “Nhờ cô giúp tôi chuẩn bị…”.