Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Tả An đưa tay lên vẫy phục vụ, sau khi thanh toán xong, đứng dậy nói với Hứa Tịnh Nhi: “Ra ngoài đi dạo đi, vừa đi vừa nói”.

“Được”.

Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, cùng anh ta đi ra ngoài.

Ra khỏi nhà hàng Sơn Đỉnh, có một con đường nhỏ đi lên đỉnh núi, ở đó có thể ngắm nhìn cảnh đêm toàn thành phố.

Tả An dịu dàng đề nghị: “Chúng ta đi lên trên nhé?”.

Mặc dù là hỏi ý kiến, nhưng anh ta đã bước đi theo hướng đó rồi, Hứa Tịnh Nhi cũng chỉ có thể đi theo.

Đi được khoảng mười phút, hai người đã đứng trên đỉnh núi, mặc dù Hứa Tịnh Nhi đã từng đến nhà hàng này ăn cơm cùng Cố Khiết Thần, nhưng chưa từng lên đây, giờ đứng ở nơi này, nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, sự oán trách trong lòng cũng bớt đi một chút.

Cảnh sắc thực sự say đắm lòng người, nếu như đổi tâm trạng khác, chắc chắn cô có thể tận hưởng trọn vẹn, nhưng lúc này cô không có tâm trạng.

“Cấp trên đại nhân…”, đôi môi mấp máy, cô lên tiếng.

Không ngờ, Tả An cũng cất lời cùng một lúc: “Hứa Tịnh Nhi”.

Hai người liền quay ra nhìn nhau, sau đó Tả An tiếp tục nói: “Ban nãy cô nhìn thấy Cố Khiết Thần và Tả Tư ở bên nhau, cô còn buồn không?”.

Còn buồn không…
Hứa Tịnh Nhi đắn đó chữ “còn” đó, trong đầu từ từ nhớ lại cái đêm ở buổi tiệc, sau khi cô uống say, buồn đến mức phát điên, Tả An đã nhìn thấy hết cử chỉ hành động của cô, cho nên… mới hỏi như vậy?
Câu trả lời mà anh ta mong đợi là gì?
Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ một lúc, không đáp mà hỏi lại: “Anh muốn nghe tôi nói thật hay nói dối?”.

Tả An lên tiếng, đẩy câu hỏi lại về phía cô: “Cô nói xem?”.

Đứng hình mười mấy giây, Hứa Tịnh Nhi trả lời: “Nói thật là tôi có buồn”.

Không phải cô không muốn nói dối, mà nói ra cũng chẳng ai tin, cô không lừa được bản thân, càng không lừa được Tả An, cô thông minh, nhưng Tả An cũng đâu có ngốc.

Không biết có phải Hứa Tịnh Nhi cảm nhận sai hay không, nhưng lúc cô vừa nói ra câu đó, liền có cảm giác ánh mắt Tả An cũng trở nên dịu dàng hơn.

Tả An chăm chú nhìn Hứa Tịnh Nhi, tay vô thức nắm lại, trong ánh mắt dường như có cảm xúc đấu tranh vụt qua, cuối cùng như hạ được quyết tâm, nói: “Hứa Tịnh Nhi, nếu cô buồn như vậy, chị bằng… rời xa khỏi anh ta đi”.

Rời xa?
Câu này thốt ra từ miệng anh ta, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hơi buồn cười.

Cô vốn dĩ đã bỏ đi thật xa rồi, là anh ta dùng mọi cách, cố chấp đẩy cô trở về với cuộc sống của Cố Khiết Thần, bây giờ anh ta lại bảo cô rời xa?
Nhưng lúc cô nhìn vào mắt anh ta, nhìn thấy ánh mắt ấy, cô liền sững người.

Dường như anh ta rất nghiêm túc…
Hứa Tịnh Nhi không kiềm chế được, đáy mắt hiện lên vẻ trào phúng, nói chuyện không hề nể nang: “Cấp trên đại nhân, anh lại định làm cái gì thế? Nếu như không phải anh cố tình sắp xếp, thì tôi cũng đâu có ở đây?”.

Tả An mím môi, nói: “Tôi thừa nhận, đúng là tối nay tôi cố ý hẹn cô ra đây ăn cơm, tôi biết từ trước là Tả An đã đặt bàn dùng bữa cùng Cố Khiết Thần ở nhà hàng này, cho nên cô nhất định sẽ gặp bọn họ”.

“Tôi muốn biết, bây giờ cô có còn buồn vì Cố Khiết Thần nữa không, mà thực tế là cô rất buồn”.

“Hứa Tịnh Nhi, cô ở lại Cố Thị, sẽ còn gặp Cố Khiết Thần nhiều, cô sẽ buồn, mà tôi bây giờ… không muốn thấy cô buồn”, giọng nói của Tả An lắng xuống: “Cô có đồng ý từ chức, rời khỏi Cố Thị không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui