Đợi đến khi trong phòng vang lên tiếng “vào đi” không mang chút độ ấm nào, anh ta bất giác rùng mình, hít sâu một hơi rồi mới nhắm mắt đẩy cửa đi vào.
Bầu không khí trong văn phòng nặng nề một cách lạ lùng.
Trợ lý Lâm chậm rãi đi đến trước bàn làm việc, âm thầm quan sát Cố Khiết Thần.
Rõ ràng anh vẫn không có cảm xúc gì như thường, nhưng anh ta lại cảm thấy bên dưới sự bình tĩnh đó là sóng ngầm vô tận.
Anh ta nhất thời không khắc chế được bản thân, buột miệng hỏi: “Cố tổng, anh có ổn không?”.
Cố Khiết Thần đang ký tên lên tài liệu, nghe vậy động tác dừng lại, nâng mí mắt lên, đôi mắt đen vô cùng thâm trầm.
Anh nhếch khóe môi, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tôi có chỗ nào không ổn?”.
“…”.
Giờ phút này, trợ lý Lâm chỉ muốn tát mình một cái.
Anh ta đúng là chuyện không nên nhắc tới lại cứ mở miệng hỏi.
“Khụ”.
Trợ lý Lâm hắng giọng, không tiếp tục chủ đề này nữa, mà miễn cưỡng chuyển sang chủ đề khác: “Cố tổng, lúc nãy tôi đã răn đe những nhân viên cấp dưới rồi.
Tôi sẽ gửi cho mỗi người một bức thư cảnh cáo, anh thấy giải quyết như vậy có được không?”.
Cố Khiết Thần hạ mắt xuống: “Tùy anh”.
Trợ lý Lâm âm thầm thở phào, biết chuyện này qua rồi, anh ta lại tỏ ra lanh lẹ: “Cố tổng, tôi ra ngoài pha một tách cà phê cho anh”.
Trợ lý Lâm ra khỏi văn phòng, đến phòng nước, dùng hết tất cả công lực của mình pha một tách cà phê theo khẩu vị của Cố Khiết Thần, sau đó bưng vào văn phòng, đặt lên bàn làm việc: “Anh uống ngon miệng, tôi ra ngoài đây”.
Đợi anh ta ra khỏi văn phòng, tầm nhìn của Cố Khiết Thần mới rơi lên tách cà phê, là cà phê đen.
Anh đưa tay bưng tách lên, nhấp một ngụm, lát sau… hàng lông mày lại nhíu chặt.
Anh đặt tách xuống, sau đó cười tự giễu.
…
Vì chuyện này đã được trợ lý Lâm cảnh cáo, không ai dám thảo luận quá lộ liễu, cho nên Hứa Tịnh Nhi không nghe thấy phong thanh gì.
Nhưng cô nhạy bén cảm giác được, mấy ngày nay các đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt rất kỳ quái.
Lúc đầu cô nghĩ phải chăng trên mặt mình dính gì đó, hoặc là quần áo bị gì, nhưng sau khi cô xem lại thì không phát hiện ra điều gì không ổn.
Cô cũng thử đi hỏi bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng các đồng nghiệp đều ngậm chặt miệng, nửa chữ cũng không nói.
Hứa Tịnh Nhi không hiểu ra sao, đoán mò mấy ngày, cuối cùng… đã nghe được đáp án ở trong phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh không hổ danh là nơi phụ nữ tám chuyện, khi Hứa Tịnh Nhi đang thay băng vệ sinh trong một gian phòng nọ thì nghe thấy hai nữ đồng nghiệp ở bên ngoài nói về chuyện ngày hôm đó.
Hứa Tịnh Nhi nghe một lúc, lập tức hiểu ra.
Hóa ra trong công ty đang lan truyền tin đồn giữa cô và cấp trên đại nhân, cho rằng cô và cấp trên đại nhân có gì mờ ám, là một cặp!
Hai nữ đồng nghiệp đó càng nói càng kích động, nói cô là người may mắn nhất trong lịch sử, có hào quang nữ chính nhất, lại còn mở hack.
Đầu tiên là gả cho Cố Khiết Thần, sau khi ly hôn lại có thể gặp được người đàn ông như Tả An không thua kém gì Cố Khiết Thần.
Trong lòng Hứa Tịnh Nhi chỉ muốn cười khẩy.
Người ngoài thấy cô xinh đẹp vẻ vang, trên thực tế… cuộc đời như mở hack như thế cô không hề mong muốn, ai muốn thì cứ lấy đi!
Cô mà có hào quang nữ chính? Có nữ chính nào thảm như cô?
Nhưng những chuyện đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm là mọi người đồn bậy bạ cô và cấp trên đại nhân như vậy, không biết cấp trên đại nhân có nghe thấy không.
Nếu nghe thấy thì sau này gặp nhau sẽ lúng túng biết bao.
Không được, cô phải giải quyết vấn đề này trước khi xảy ra chuyện lúng túng!