Cô nhận ra được sự chân thành trong ánh mắt của Tả An.
Đó chính là niềm hạnh phúc tỏa ra khi gặp được đúng người mà mình thích.
Còn Tả An có vẻ chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên những gì anh ta làm hay nói đều vô cùng đơn giản.
Kiểu sao cũng được.
Trong cơn hoang mang, anh ta dường như hiểu rõ mình hơn.
Lúc cô thích Khiết Thần cũng y như vậy.
Dù không nói ra thì người khác cũng đều nhìn thấy cô thích người đàn ông đó tới mức nào.
Thế nhưng cô đối với Tả An…
Đúng ra cô nên từ chối.
Chỉ có điều trong đầu cô bỗng hiện lên dòng tin nhắn tối hôm đó, thế là cô do dự.
Cô bặm môi, cố gắng đè nèn sự lo lắng đang dấy lên trong lòng.
Hứa Tịnh Nhi ngước lên nhìn anh ta.
Cô khẽ mỉm cười, lộ vẻ xót xa.
Cô nói khẽ khàng: “Sếp, giờ có lẽ tôi không thể nào bước vào một chuyện tình cảm mới được, nhưng…tôi đồng ý thử”.
Tả An thất vọng khi nghe cô nói nửa câu đầu nhưng nửa câu sau của cô khiến đôi mắt anh rực sáng.
Tả An sững sờ nhìn người con gái trước mặt: “Thử sao?”
“Ừm, tôi có thể thử”.
Hứa Tịnh Nhi dừng lại rồi bổ sung tiếp: “Thì là…chúng ta thử xem khoảng thời gian ở cạnh nhau thế nào.
Nếu tới khi đó tôi có thiện cảm hơn với anh, có thể quên đi tình cảm trước của mình thì khi đó chúng ta sẽ quyết định, được không?”
Tả An gật đầu: “Đều nghe theo em hết”.
Anh ta vốn cũng không muốn tạo áp lực cho Hứa Tịnh Nhi, kết quả không ngờ lại tốt hơn nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng.
Cô không từ chối cũng không cự tuyệt việc anh thân mật với mình.
Đối với Tả An mà nói, điều này thực sự đã là một kết quả tốt lắm rồi.
Dù sao thì chuyện tình cảm trước đó, Hứa Tịnh Nhi không thể nào từ bỏ dễ dàng được.
Cũng vì cô nặng tình nên anh mới bị cô hấp dẫn.
Đương nhiên anh ta tự nguyện chờ đợi cho đến khi cô có thể buông bỏ chuyện cũ và ở lại bên mình.
Sau khi ăn xong, Tả An lái xe đưa Hứa Tịnh Nhi về.
Lần này, Kiều Sở không đi theo.
Tả An tự lái xe.
Anh ta không thường tự lái, lại không quen đường nên đi nhầm mấy lần.
Chiếc xe cứ vòng đi vòng lại tới hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tới nơi.
Hứa Tịnh Nhi cuối cùng cũng không nhịn được nữa bèn nhắc nhở: “Sếp, có thể bật google map mà.
Nếu mà cứ tiếp tục thế này thì đến mai chúng ta cũng không về đến nhà mất”.
Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra thao tác.
Tả An đưa một tay ra sờ mũi rồi cười dịu dàng: “Thực ra anh biết đường nhưng mà không muốn đưa em về nhanh như vậy”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi đột nhiên khựng tay, quay qua nhìn anh, cảm thấy khóc dở mếu dở.
Cô đâu có ngốc, lúc ban đầu có thể là không quen đường thật, nhưng đã đi mấy vòng rồi thì dù có không nhận ra cũng phải nhận ra thôi.
Chẳng qua cô không muốn vạch mặt anh ta để anh ta tự thú nhận.
Chỉ có thể nói…đối với những chuyện khác, anh ta là người thâm sâu khó lường.
Nhưng về chuyện tình cảm thì lại chẳng hề giấu diếm.
Thật khiến người khác cảm thấy hoài nghi, không biết anh ta có phải là cùng một người hay không.
Không phải là một người khác rồi đắp thêm lên lớp mặt nạ là hình dáng của anh ta đấy chứ?
Tả An quay qua nhìn biểu cảm của Tịnh Nhi : “Anh nói thẳng quá nên khiến em sợ nữa hả?”