Thẳng thắn là thẳng thắn, điều đó không khiến cô cảm thấy sợ hơn.
Vì thực ra tình huống lúc ăn cơm đã khiến cô sợ lắm rồi.
Hứa Tịnh Nhi vẫn mở google map lên, sau đó đặt vào kệ và nói: “Bắt đầu từ giờ đi theo bản đồ, đừng chạy lòng vòng nữa”.
Tả An ngoan ngoãn nghe lời: “Ok”
Anh ta nhìn đường đi, xác định bên phải không có xe bèn xoay vô lăng.
Cuối cùng thì chiếc xe cũng đi đúng hướng, chạy về phía chung cư nơi Hứa Tịnh Nhi sống.
Hứa Tịnh Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh.
Thế nhưng có vẻ cô cũng không nhịn được nữa bèn nhìn về phía Tả An và hỏi: “Sếp, cách…cách anh theo đuổi con gái đều đơn giản, thẳng thắn như vậy sao?”
Tả An trầm ngâm và hỏi ngược lại: “Như vậy không đúng sao?”
Câu hỏi đó khiến Hứa Tịnh Nhi ngây người.
Không đúng á? Hình như…cũng chẳng có gì là không đúng cả…chỉ là hơi thẳng quá, rất dễ khiến con gái sợ mà bỏ chạy mất.
Cô là người dũng cảm như vậy mà cũng bị dọa hết hồn.
Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ rồi đáp lại: “Không phải không đúng, nhưng dù sao cũng mới bắt đầu mà.
Anh có thể khéo léo một chút.
Không cần phải lần nào cũng thẳng thừng như thế.
Rất khiến người khác cảm thấy sợ đấy”.
“Hóa ra là vậy”, Tả An gật đầu như được học thêm điều mới.
Hứa Tịnh Nhi đang định khen anh ta học nhanh nhưng chưa kịp nói thì Tả An đã thốt lên một câu: “Anh biết rồi, em thích khéo léo, sau này anh sẽ làm vậy”.
“…”
Cô nói rõ là lúc theo đuổi con gái mà, có phải nói mỗi cô đâu.
“Ý em không phải như vậy, em…”, Hứa Tịnh Nhi định bao biện.
Đúng lúc này, đèn đỏ vụt sáng, Tả An dừng xe lại, nhìn về phía cô, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Hở? Vậy lẽ nào em không thích khéo léo, thích thẳng thừng hả?”
Hứa Tịnh Nhi á khẩu.
Cô nói kiểu gì mà cuối cùng lại thành ra gậy ông đập lưng ông như thế này chứ?
Hứa Tịnh Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận: “Tùy anh, em không nói nữa!”
Tả An bật cười.
Anh ta suy nghĩ, rồi nói bằng giọng ấm áp: “Tịnh Nhi, mẹ nói với anh rằng, nếu gặp được người mình thích thì chỉ cần nói ra cảm xúc của mình là được, như vậy…mới không bị bỏ lỡ”.
Thật không ngờ anh ta lại nhắc tới mẹ.
Hứa Tịnh Nhi khựng người, quay qua nhìn anh ta.
Mặc dùng trước đây anh ta từng nhắc tới mẹ, nhưng đó là lúc không tỉnh táo.
Giờ thì khác.
“Vì vậy, mong em lượng thứ cho sự thẳng thắng và đường đột của anh.
Nếu như em không quen thì anh sẽ khắc chế”.
Lúc nguy hiểm nhơ tới mẹ, tỉnh táo cũng nhớ tới những lời mẹ nói, hơn nữa còn làm theo lời mẹ dặn.
Tình cảm mà Tả An dành cho mẹ sâu nặng quá.
Hứa Tịnh Nhi không thể nói với anh là đừng nghe lời mẹ được.
Vì cách mà anh ta thấy đúng thì cô hà tất phải xen vào.
“Mặc dù không quen lắm…nhưng anh cứ làm theo cách của mình đi nhé.
Lời của mẹ anh nói, thực ra là đúng đấy”
Phải là người dũng cảm lắm thì mới dám nói thẳng ra cảm xúc của mình, tỏ tình thẳng thắn với người mình thích.
Cô hâm mộ điều đó và cô cũng từng là người như vậy.
Thế nhưng…cô đã đánh mất chính mình rồi.