Tả An muốn nói lại thôi.
“Hử?”, đôi mắt đen láy của Hứa Tịnh Nhi nhìn anh ta, lông mi dài cong vút, cô vô thức nghiêng đầu, dáng vẻ xinh đẹp khiến người ta phải động lòng.
Trái tim Tả An đập thình thịch, không kiềm chế được tình cảm đang dâng lên trong lòng.
Anh ta bước lại gần Hứa Tịnh Nhi thêm chút nữa, nhìn khuôn mặt trắng nõn gần trong gang tấc, giọng nói trầm thấp, hơi run rẩy: “Tịnh Nhi, trên con đường tiến về phía trước của em, liệu có thể có vị trí của anh không?”.
Trên con đường tiến về phía trước của em, liệu có thể có vị trí của anh không…
Lông mi của Hứa Tịnh Nhi run rẩy, chớp mắt mấy cái, thậm chí cô cảm nhận được rõ ràng trái tim mình trong khoảnh khắc đó đã đập nhanh hơn mấy nhịp.
Cô thầm hít thở mấy hơi, rồi mới nở nụ cười thoải mái, giọng nói không có gì thay đổi: “Xem biểu hiện của anh đã”.
Trên đầu vang lên tiếng cười nhẹ vui vẻ của Tả An: “Được, em hãy xem biểu hiện của anh đi”.
Anh ta vui mừng như vớ được giấy chứng nhận…
Hứa Tịnh Nhi cúi xuống, che đi sự nặng nề và phức tạp nơi đáy mắt.
Hai người lên lầu lấy bộ vest, lúc ra khỏi cửa, bởi vì đã đến giờ ăn tối, Tả An ngoảnh đầu nhìn Hứa Tịnh Nhi, rất tự nhiên hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”.
Hứa Tịnh Nhi không nghĩ nhiều, đáp đúng sự thực: “Em chưa nghĩ ra, chắc là ăn tạm cái gì đó”.
“Nếu em chưa nghĩ ra thì để anh nghĩ hộ cho”, Tả An cười nói: “Tầng sáu trung tâm thương mại này có một nhà hàng Tây không tệ, em muốn đi ăn thử không?”.
Bước chân Hứa Tịnh Nhi khựng lại, cuối cùng cũng tỉnh ngộ ra.
Tả An đưa cô đi lấy quần áo là giả, mục đích thực sự của anh ta là muốn cùng cô ăn tối, đúng là ý của Túy Ông không ở rượu!
Cô không khỏi bật cười: “Cấp trên đại nhân, nếu bây giờ em từ chối đi ăn tối với anh, thì có phải là khiến anh công cốc không?”.
Bị vạch trần, Tả An không ngượng ngùng, khóe môi còn nở nụ cười: “Nếu em không muốn thì công cốc cũng được”.
Đã nói đến nước này, thì cô có thể không đồng ý chắc? Như vậy chẳng phải là quá không biết tốt xấu rồi sao?
Hứa Tịnh Nhi nhún vai: “Chỉ có thể nói là anh đã nắm được điểm yếu của em thật rồi, biết em nghèo nên mời em đi ăn thì em sẽ không từ chối”.
Tả An không kiềm chế được nữa, giơ tay lên, bàn tay to khẽ xoa đầu cô: “Mời em ăn cả đời cũng được”.
“Ha! Thế thì tốt quá!”, Hứa Tịnh Nhi vừa nói vừa lùi lại một bước, sau đó nói: “Đi thôi, đi thôi, em đói rồi!”.
Dứt lời, cô lập tức xoay người, nhảy nhót về phía thang cuốn.
Tả An nhìn bàn tay mình đang cứng đờ giữa không trung, khóe môi nhếch lên, rồi hạ xuống như không có chuyện gì, cất bước đi theo cô.
…
Ăn xong, Tả An lái xe đưa Hứa Tịnh Nhi về chung cư, nhưng lần này, anh ta không để Hứa Tịnh Nhi xuống xe lên nhà một mình, mà xuống theo cô.
Hứa Tịnh Nhi xoay người lại nhìn anh ta, nói: “Thực sự không cần tiễn đâu, em tự lên là được rồi”.
“Không phải anh muốn đưa em lên”.
Tả An nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi, do dự một lát, rồi vẫn nói ra những lời từ đáy lòng: “Có thể mời anh lên uống một ly cà phê không?”.
“…”
Tuy Hứa Tịnh Nhi chưa từng thực sự yêu đương theo đúng nghĩa đen, nhưng chưa từng ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy.
Huống hồ, cô còn từng là người hâm mộ cuồng nhiệt của phim thần tượng.
Lúc này, một chàng trai đề nghị một cô gái mời lên nhà uống cà phê, sao cô có thể không hiểu ý nghĩa của việc này chứ?