Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Thực ra trong bóng đêm không thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng Cố Khiết Thần biết chàng trai và cô gái đứng ở kia chính là Tả An và Hứa Tịnh Nhi.

Lúc này, bọn họ mỗi người cầm một ly cà phê, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười.
Ấm áp đến mức có ảo giác thời gian như ngừng trôi.
Bàn tay Cố Khiết Thần càng ngày càng nắm chặt vô lăng, đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Cảm xúc lên xuống thất thường, đến mức anh lại ho dữ dội.
Anh ho một lúc, vừa bình thường lại một chút lại cảm nhận được một vị tanh dâng lên trong cổ họng.
Cố Khiết Thần nuốt nước bọt, cố nén xuống.

Anh dựa vào lưng ghế, hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng khôi phục chút trấn tĩnh.
Nghỉ thêm một lát nữa, sau khi hoàn toàn bình tĩnh, anh lấy chai nước khoáng để sẵn trong xe, ngón tay run rẩy, vặn hai lần mới mở được nắp chai, rồi ngửa đầu uống mấy ngụm.
Sau đó, anh đặt chai nước xuống, khởi động xe rồi lặng lẽ rời đi.
Một tiếng sau, anh đến bệnh viện.
Cố Khiết Thần đẩy cửa phòng bệnh, nhẹ chân bước vào, nhưng vẫn khiến cô Lâm đang dựa vào sô pha ngủ gật bị đánh thức.

Cô ấy xoa đôi mắt ngái ngủ: “Ai vậy?”.
“Là tôi”, giọng nói của người đàn ông hơi thấp, có chút kìm nén.
“Cậu chủ à… Sao muộn thế này cậu còn qua đây?”, cô Lâm vừa đứng dậy vừa nói đầy quan tâm: “Cậu nói chuyện với ông cụ đi, tôi đi rửa mặt”.
“Được”.
Cô Lâm rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cố Khiết Thần bước tới trước giường bệnh, ngồi xuống chiếc ghế Hứa Tịnh Nhi thường hay ngồi.

Anh nắm lấy bàn tay của ông cụ Cố, cảm giác bàn tay đó không còn hơi ấm, thậm chí còn càng ngày càng gầy đi.
Tuy có thuốc và các thiết bị duy trì sự sống, nhưng các chức năng cơ thể của ông cụ Cố đều đang thoái hóa, bắp thịt trên người cũng đang dần teo đi.

Dù sao ông ta cũng đã nhiều tuổi, nếu là người thực vật khác còn trẻ thì còn đỡ, nhưng ông ta… đã già rồi.
Chẳng ai đoán trước được, có lẽ một ngày nào đó, ông ta sẽ bị tuyên bố là không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Cố Khiết Thần nắm rất nhẹ, nhẹ đến mức dường như anh sợ rằng, chỉ cần hơi dùng sức sẽ khiến ông cụ Cố bị đau, dù ông ta đã không cảm nhận được bất cứ nỗi đau đớn nào.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, một lúc lâu sau, anh áp bàn tay của ông cụ Cố lên mặt mình, cổ họng cuộn lên mấy cái, khàn giọng nói: “Ông ơi, đến bước cuối cùng rồi”.
“Ông hãy mở mắt ra nhìn cháu đi”.

Uống xong cà phê, hai người rời ban công quay về phòng khách.
Trên bức tường ở phòng khách vẫn treo bức tranh chữ kia, trước kia Hứa Tịnh Nhi từng tò mò về nó, không nhịn được hỏi: “Cấp trên đại nhân, bức tranh chữ này là anh viết sao?”.
Tả An cũng nhìn nó, tầm mắt rơi vào chỗ lạc khoản, lắc đầu: “Không phải là tôi, mà là… bố tôi”.
Bố?
Trước đây chỉ nghe thấy anh ta nhắc đến mẹ, đây là lần đầu thấy anh ta nhắc đến bố.
Nếu đúng như những gì anh ta nói trước đây, anh ta và Tả Tư có mối quan hệ huyết thống, thì bố của anh ta chính là gia chủ của nhà họ Tả bây giờ, Tổng giám đốc của tập đoàn Tả Thị.
Bức tranh chữ này nét chữ mạnh mẽ cứng cáp, đặt bút phóng khoáng, nếu nhìn chữ đoán người thì…
Hứa Tịnh Nhi bình luận: “Nhìn nét chữ thì bố anh hẳn là rất có phong phạm của một bậc thầy…”
Còn chưa nói xong, Tả An bỗng lên tiếng ngắt lời cô: “Tịnh Nhi, cũng không còn sớm nữa, anh phải về rồi”.
Anh ta ngừng một chút, vẻ mặt đầy dịu dàng: “Tối hôm nay ở bên em, mỗi phút giây anh đều thấy rất vui”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui