Biểu cảm này có gì đó sai sai…
Hứa Tịnh Nhi thấy vậy bèn dồn đồ qua một tay, tay còn lại đưa lên khua khua trước mắt Tả An: “Sếp, không phải đúng là mộng du như em nói đấy chứ? Còn chưa tỉnh hả?”
Tả An nhìn thấy tay cô bị thương thì đôi mắt nhanh chóng lấy lại vẻ tỉnh táo.
Anh ta chụp mạnh lấy tay cô, nhìn chăm chăm vào vết thương và trầm giọng: “Tịnh Nhi, tay em sao bị thương thế?”
“Hóa ra là tỉnh à”, Hứa Tịnh Nhi bị dọa sợ hết hồn.
Cô mím môi và chau mày: “Sếp, anh buông tay em ra trước được không.
Đau quá”.
Tả An lập tức buông tay, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ áy náy: “Anh xin lỗi, anh mạnh tay quá”.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không có gì, anh cũng chẳng qua là căng thẳng quá thôi.
Nhưng anh sao thế.
Sáng sớm đã đứng đây như người mất hồn vậy”.
Người đàn ông cúi đầu, nhìn chăm chăm vào bàn tay bị thương của cô.
Anh ta nói bằng giọng khàn khàn: “Anh gặp ác mộng, mơ thấy…em bị thương.
Nhất thời không biết đó là mơ hay thật, đến lúc tỉnh táo thì đã đứng ở đây rồi.
Sau đó, anh nghe thấy giọng nói của em”
Anh khựng lại, nói bằng giọng chua chát: “Không ngờ, em bị thương thật…”
Ác mộng sao?
Cũng phải.
Anh ta thường hay gặp ác mộng.
Lần trước lúc bị thương và sốt cũng cứ gọi mẹ mãi không thôi.
Vì vậy anh ta vì lo lắng cô bị thương nên mới mất kiểm soát và chạy đến đây à…
Hứa Tịnh Nhi nhìn Tả An.
Người đàn ông nho nhã lúc này trông thật bơ phờ, mái tóc rối tung, trên người vẫn mặc nguyên đồ ngủ.
Cúc áo cũng đóng nhầm.
Có lẽ do quá lo lắng mà lúc này anh ta cau chặt mà, mồ hôi lấm tấm.
Ngoài lần trước lúc ở trên núi ra thì rất hiếm khi thấy anh ta trong bộ dạng lôi thôi, chật vật như thế này.
Vì cô mà Tả An đã mặc kệ hình tượng của bản thân.
Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm thấy ấm áp.
Vì không muốn để Tả An lo lắng nên cô nói bằng giọng vô cùng điềm tĩnh: “Bị trầy da có chút xíu thôi.
Không sao.
Em bôi chút thuốc là khỏi.
Anh đừng lo”.
“Ác mộng cũng chỉ là một giấc mơ.
Ngủ dậy là hết.
Anh thoải mái chút đi nhé”.
Tả An nhìn chăm chăm cô gái trước mặt.
Giọng nói của cô đi vào tai anh như có ma lực, khiến cho anh ta bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Lần trước, cũng chính cô giúp anh thoát ra khỏi cơn ác mộng.
Lần này cũng vậy.
Rõ ràng chỉ là một cô gái bé nhỏ sao lại có sức mạnh lớn đến như vậy chứ.
Ở bên cạnh cô, anh ta cảm thấy thật bình an và tự tại.
“Ừm, nghe lời em”, Tả An mỉm cười: “Em nói gì thì là như thế đó”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Vậy giờ anh về ngủ thêm chút đi”.
Câu trước vừa nói là nghe em mà câu sau đã lắc đầu rồi: “Giờ anh không về đâu”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi im lặng: “Lẽ nào anh muốn đứng tiếp ở đây sao? Hay là…anh sợ ngủ một mình”.
Tả An nhìn chăm chăm vào cô, đôi mắt ánh lên vẻ hoảng loạn.
Anh ta mím môi: “Nếu như anh nói là phải thì em có ở cùng anh như lần trước không?”
“…”