Lần trước rõ ràng là một tình huống hết sức bình thường.
Anh ta ngủ, cô ngồi bên cạnh canh.
Thế nhưng anh nói cứ như là giữa họ có gì mập mờ lắm.
Hứa Tịnh Nhi khựng người, ho khù khụ mấy hơi.
Tả An nhận ra được sự ngường ngùng của cô.
Anh khẽ giải thích: “Anh đùa thôi.
Giờ anh không đi là vì muốn giúp em xử lý vết thương.
Em chắc là không cần đi bệnh viện chứ?”
“Không cần đâu”, Hứa Tịnh Nhi từ chối.
“Không cần đi bệnh viện, cũng không cần anh giúp đâu, em có thể tự làm được…”
Tả An cứ như không nghe thấy lời cô nói.
Anh đưa tay ra, cầm giúp cô hai túi đồ, sau đó sải bước đi lên bậc thang.
Hứa Tịnh Nhi định nói tiếp mà bỗng á khẩu.
Cô nhìn chăm chăm theo bóng lưng của Tả An tầm mười giây, sau đó đi theo anh.
Hứa Tịnh Nhi mở cửa nhà.
Tả An đi thẳng vào trong.
Anh đặt hai túi đồ vào trong bếp, sau đó quay lại phòng khách hỏi cô: “Hộp thuốc để ở đâu?”
“Bên dưới tivi”, Hứa Tịnh Nhi thay giầy, đáp lại.
Nhưng một giây sau cô lập tức phản ứng lại, định nói là để em tự lấy thì Tả An đã tới bên tivi, cúi người và lấy ra hộp thuốc.
Biết là không thể ngăn anh ta lại nên cô chỉ nói tiếp: “Em đi rửa tay”.
Sau khi bước ra thì cô thấy Tả An đã ngồi trên ghế sô pha, mở hộp thuốc ra, lấy đồ dùng cần thiết và đặt lên bàn.
Hứa Tịnh Nhi bước tới ngồi xuống.
Cô nhìn những chiếc bình trên bàn, cô bỗng nói giọng khéo léo: “Sếp, anh chưa xử lý vết thương bao giờ đúng không? Vết thương nhỏ thế này rửa bằng chút thuốc sát trùng rồi dán băng lên là được rồi”.
Lời của cô khiến Tả An hoang mang.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu.
Quả nhiên là cậu ấm.
Trong số thuốc mà anh ta lấy ra không hề có lọ thuốc sát trùng đó.
Vì hộp thuốc ở bên cạnh Tả An nên cô đưa tay ra: “Anh đưa lọ thuốc đỏ cho em”
Tả An nghe lời, lấy ra lọ thuốc đỏ nhưng không hề đưa cho cô mà anh lấy ra tăm bông, chấm thuốc sau đó chìa tay ra: “Đưa tay cho anh”.
Hứa Tịnh Nhi chẳng buồn phản kháng nữa.
Cứ tiếp tục như này thì mất thời gian quá.
Cô đưa tay bị thương ra trước mặt.
Tả An nhìn về thương, nửa bàn tay bị trầy xước trông xót vô cùng.
Rõ ràng vết thương không hề nhẹ như cô nói.
Tả An cảm thấy đau lòng: “Sẽ hơi đau một chút đấy”
Anh ta vừa nói vừa khẽ khàng chấm bông lên vết thương.
Cơn đau ập tới.
Hứa Tịnh Nhi chau mày, nhưng chỉ dám hự lên một tiếng.
Cô bặm môi, không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.
“Đau lắm phải không?”
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu, rõ ràng đau lắm nhưng vẫn đáp lại: “Không đau”.
Tả An khẽ khựng người, sau đó càng làm nhẹ hơn.
Để chuyển hướng chú ý của cô, Tả An hỏi: “Sao em bị thương vậy?”
Tịnh Nhi thật thà trả lời: “Sáng nay lúc ra ngoài, em bị người ta theo dõi thế là đánh nhau với hắn.
Hắn đẩy em bị thương rồi bỏ chạy”.
Tả An tái mặt: “Bị theo dõi sao?”
“Dạ, có lẽ là cố tình theo dõi em.
Nhưng em có gì để theo dõi chứ.
Gần đây em có đắc tội với ai đâu…”