Hứa Tịnh Nhi khựng người.
Cô chau mày, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Sếp, anh định nói gì?”
Bởi vì cô không chắc là Tả An biết tới mức nào.
Anh ta chỉ bắt gặp ông Tả và cô Bạch ở trong phòng thôi hay còn biết cả chuyện sau đó cô được một người mặc đồ đen cứu nữa.
Trước khi chưa biết rõ thì cô phải ăn nói cẩn thận, để tránh xảy ra sơ suất.
“Em đứng về phía anh, thậm chí còn nói cho cả anh biết nhược điểm lớn nhất hiện của Khiết Thần, thế nhưng em…chưa từng tin anh đúng không?”
Tả An nói thẳng, không hề vòng vo: “Cả câu nói muốn thử đến với anh thì cũng chỉ là em đang muốn nương theo anh thôi phải không?”
Cả hai câu hỏi của anh ta đều khiến Hứa Tịnh Nhi á khẩu.
Thực ra ở hai điểm này, anh ta nói đều có ý đúng nên cô không thể phản bác lại.
Nhưng…cô phải làm vậy thôi…là do anh ta cứ không chịu hiểu.
“Giờ nghĩ lại, với tính cách của em, đột nhiên lại theo anh thì đúng ra phải là điều không bao giờ em làm.
Giờ anh thấy tò mò, rốt cuộc là điều gì đã khiến em đưa ra quyết định đó”.
Tả An bước tới trước, mỗi lúc một gần Hứa Tịnh Nhi.
Anh áp sát cô, khuôn mặt dịu dàng hiện ra to dần trước mắt cô.
Anh mỉm cười: “Chúng ta trao đổi đi”.
Hứa Tịnh Nhi không hề lùi bước, chỉ ngước mắt nhìn anh: “Trao đổi gì cơ?”
“Em trả lời câu hỏi của anh, anh cũng sẽ trả lời câu hỏi của em.
Điều mà chúng ta muốn thì chúng ta đều trả lời thẳng thắn, không được giấu diếm, thế nào?”
Thế nào à?
Câu hỏi này khiến Hứa TỊnh Nhi cảm thấy buồn cười.
Thế nhưng lúc này cô đã rơi vào thế hạ phong rồi, cô đâu còn lựa chọn nào khác.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Được, em trả lời anh”.
Cô hít một hơi thật sâu, nói rành mạch từng từ: “Bởi vì có người nói với em rằng, ông cụ Cố trở thành người thực vật có liên quan tới Tả Thị.
Vì vậy, em muốn biết rõ chân tướng.
Muốn biết là ai đã làm mà lại ác độc như vậy.
Đến cả một người già mà cũng ra tay được như thế”.
“Hóa ra là như vậy”.
Tả An khá hài lòng với câu trả lời của cô.
Anh ta biết rõ nhất Hứa Tịnh Nhi là người có tình có nghĩa.
Mà ông cụ Cố lại yêu thương cô hết mực.
Cô làm như vậy cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả.
Anh ta tin những gì Hứa Tịnh Nhi nói là thật.
Hơn nữa, việc cô làm vậy vì ông cụ còn khiến anh ta…cảm thấy hơi vui.
Dù đúng ra anh ta không nên có cảm xúc như thế.
“Tới lượt em rồi.
Em muốn hỏi gì?”
Hứa Tịnh Nhi bặm môi.
Nói thật là cô có quá nhiều điều muốn hỏi.
Thế nhưng có những điều không thể.
Vì càng biết nhiều thì cái mạng của cô càng nguy hiểm.
Tình cảm mà Tả An dành cho cô, nào ai biết được tới mức nào?
Đôi mắt cô lấp láy.
Sau khi suy nghĩ thì cô bèn hỏi một câu hỏi khá bảo thủ: “Anh biết em lừa anh, hơn nữa em còn biết việc của bố anh nữa…chắc là anh hoặc bố đã có kế hoạch cho em rồi phải không? Em muốn biết, hai người tiếp theo định làm gì em?”
Cũng không phải tự nhiên mà cô mới hỏi vậy.Tả An đã nói thẳng thắn như vậy thì chắc chắn là đã có kế hoạch rồi.
Thay vì nghĩ ngợi lung tung thì cô hỏi cho rõ vẫn tốt hơn.
Đôi mắt Tả An trở nên âm u.
Một lúc sau, anh ta lên tiếng: “Bố ra lệnh cho anh, ông ta muốn anh khiến em biến mất”.