Hứa Tịnh Nhi chau mày: “Anh muốn chứng minh như thế nào?”
Lần trước cô đã nói ra việc Khiết Thần bị mắc bệnh nặng cho Tả An. Giờ còn muốn cô chứng minh nữa. Anh ta định không từ bỏ sao?
“Giết anh ta”.
Vẫn là giọng nói nghe dịu dàng nhưng chứa đựng sự lạnh lẽo tới mức ghê người, khiến người ta nghe mà thấy ớn lạnh.
Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt, đồng tử co lại. Cô giả vờ như nghe không rõ, bèn hỏi lại: “Anh nói gì?”
“Anh muốn em giết anh ta”.
Giống như nghe phải chuyện nực cười, Hứa Tịnh Nhi cố gắng nén lại không bật ra tiếng: “Sếp, có phải là anh đánh giá em cao quá không. Em là phụ nữ, sao có thể giết được một người đàn ông như Khiết Thần chứ?”
“Cũng có thể là do em đánh giá thấp chính mình đấy”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi khẽ mím môi: “Ý anh là gì?”
Tả An im lặng rồi lại lên tiếng: “Tịnh Nhi, giữa anh và Khiết Thần, em chỉ có thể chọn một người. Anh hi vọng, em sẽ chọn anh”.
Dừng lại một lúc, anh ta nói tiếp: “Dưới gối, có một món đồ anh đã chuẩn bị cho em”.
Nói xong Hứa Tịnh Nhi bỗng nghe thấy tiếp bụp, điện thoại tắt máy. Cô sợ hãi, vội vàng gọi vài tiếng nhưng đầu bên kia đã không còn phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.
Hứa Tịnh Nhi đau khổ nhìn xuống. Cô cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Tả An chỉ nói vài câu như vậy khiến cho cô thật sự không thể hiểu được. Thứ duy nhất mà cô có thể chắc chắn đó là anh ta muốn cô giết Khiết Thần.
Vì vậy trước mắt, điều cô có thể hiểu được đó là nếu như cô muốn sống thì phải lấy tính mạng của Khiết Thần ra trao đổi.
Đợi đã, anh ta vừa nói…dưới gối có…thứ gì đó.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng sờ xuống dưới gối. Xung quanh tối đen, cô không thể nhìn rõ thứ đó là gì nhưng cô có thể cảm nhận được.
Đó là một con dao găm.
Cô không dám tin, sờ lại lần nữa. Đến cuối cùng thì vẫn phải khẳng định rằng đó là một con dao chứ không phải thứ gì khác.
Cảm giác ớn lạnh lướt qua. Cô chau mày.
Tả An chuẩn bị cho cô một con dao. Đây là vũ khí để giết Khiết Thần sao?
Đã chuẩn bị chu đáo như vậy thì lẽ nào…Khiết Thần cũng đang ở đây?
Suy nghĩ đó chợt lóe lên trên đầu cô. Một giây sau, cánh cửa bị đạp tung, có một người từ ngoài lao vào.
Do ở trong bóng tối quá lâu nên Hứa Tịnh Nhi nheo mắt lại theo bản năng và đưa tay lên che mặt.
Tiếng bước chân đang đi vào. Hứa Tịnh Nhi nhìn qua kẽ tay thì thấy một bóng hình cao lớn đang bước tới.
Cô không dám nhìn lên mặt anh. Nhưng từ dáng người thì cô có thể nhận ra Khiết Thần. Anh ấy tới rồi.
Cô không biết Tả An đã dùng cách gì để dụ Khiết Thần tới. Vì cô hay vì lý do khác. Thế nhưng anh xuất hiện ở đây thì hoặc là cô làm theo mệnh lệnh của Tả An, giết anh. Hoặc là cả cô…và Khiết Thần đều không thể sống sót rời khỏi đây.
Cô đã đánh giá thấp sự độc ác của Tả An. So với lợi ích thì tình cảm của cô không đáng một xu.