“Cô Tả, cô một mực chỉ trích tôi, không đúng sao?”.
Hứa Tịnh Nhi chậm rãi đặt dao nĩa xuống, nhếch môi nói: “Chuyện gì cũng phải có nhân mới có quả, là Cố Khiết Thần phụ tôi trước, tôi không được hận anh ta sao? Hơn nữa, hai bên đấu đá, vốn dĩ là dựa vào bản lĩnh của chính mình. Thua chính là thua, thua rồi còn đến giẫm tôi một cái, không đau không ngứa, không bằng tiết kiệm nước bọt đi”.
“Về việc tôi có thể hưởng phúc phần này hay không thì không cần cô Tả phải lo nghĩ”.
Khoảnh khắc cô dứt lời cũng là lúc Tả An bước tới cửa phòng ăn.
Tả Tư bị những lời nói của Hứa Tịnh Nhi làm cho biến sắc, đang định phản kích, nhưng Tả An biết cô ta sẽ không nói được lời nào dễ nghe, liền lên tiếng ngăn lại không chút do dự: “Tả Tư, bản thân chị cũng thỏa hiệp rồi, chị còn tư cách gì ra vẻ đạo đức chỉ trích người khác?”.
Câu nói này đã khiến cơn giận của Tả Tư xẹp xuống.
Hứa Tịnh Nhi lại nghe ra chút thông tin, Tả Tư thỏa hiệp ý là… cô ta đã chấp nhận kết cục thất bại này, thậm chí dùng phương thức khác để đứng về phía Tả An sao?
Sắc mặt Tả Tư hết xanh lại trắng, cuối cùng đứng phắt dậy, vẫn mỉa mai một câu: “Không hổ là vợ chồng chưa cưới, bây giờ nói một câu cũng ghê gớm”.
Nói xong, cô ta lạnh lùng liếc Hứa Tịnh Nhi một cái, cất bước rời đi.
Tuy cục diện đã như vậy, nhưng cô ta sẽ không để bản thân mang dáng vẻ thảm hại của kẻ thua cuộc.
Tả An quay sang nhìn khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi, sắc mặt trở nên dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Chị ta nói gì em cũng kệ đi, bây giờ chị ta… cũng chỉ có thể cà khịa một hai câu thôi”.
Hứa Tịnh Nhi không quan tâm chuyện này, mà hỏi: “Câu vừa rồi anh nói có ý gì?”.
Tả An bước vào, kéo chiếc ghế bên cạnh Hứa Tịnh Nhi ra, vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc ở bên cạnh, người giúp việc hiểu ý, bước vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh ta.
Tả An quay sang nhìn cô, đáp: “Cái chết của Cố Khiết Thần tạm thời không công bố ra ngoài, tối hôm nay trong tiệc mừng thọ của bố anh sẽ nói với bên ngoài là anh ta ngã bệnh. Giao dịch của bố anh với Tả Tư là, chỉ cần chị ta chịu giúp đỡ anh giành được chiếc ghế Tổng giám đốc của tập đoàn Cố Thị, hoàn toàn nắm được Cố Thị, thì sẽ cho chị ta cổ phần trong tay Cố Khiết Thần, trở thành người đứng thứ hai trong tập đoàn Cố Thị”.
“Ngã bệnh?”.
Hứa Tịnh Nhi lặp lại hai từ này, bỗng nghĩ ra gì đó: “Có phải anh đã điều tra được Cố Khiết Thần bị mắc bệnh gì đúng không? Anh muốn lấy nó làm lý do để giấu các cổ đông?”.
Cố Khiết Thần đã chết, còn Hứa Tịnh Nhi và Tả Tư lúc nào cũng mâu thuẫn gay gắt, những lời vừa rồi đã định trước bọn họ không có bất cứ cơ hội hợp tác nào nữa. Điều quan trọng nhất là hiện giờ Tả An muốn… dùng chân tình đối xử với Hứa Tịnh Nhi, anh ta muốn thử xem thích thật sự như lời Hứa Tịnh Nhi nói là gì.
Thế nên anh ta không né tránh câu hỏi này, mà trả lời đúng sự thật: “Anh vẫn luôn biết bệnh của Cố Khiết Thần”.
“Ồ”.
Tả An đan chéo hai tay vào nhau, đặt lên bàn, anh ta cân nhắc câu chữ, sợ lỡ lời sẽ khiến Hứa Tịnh Nhi tức giận. Nghĩ một lát anh ta mới nói: “Nói cách khác, căn bệnh của anh ta cũng nằm trong kế hoạch của bọn anh”.
Căn bệnh của Cố Khiết Thần nằm trong kế hoạch của bọn họ?
Vậy nói cách khác chính là Cố Khiết Thần bị bệnh… là vì anh ta?
Bàn tay Hứa Tịnh Nhi vô thức siết chặt: “Anh nói rõ ràng đi, chuyện là thế nào?”.
Tả An không nói nữa mà quan sát vẻ mặt của Hứa Tịnh Nhi.