Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Cảm giác được ánh mắt của anh ta, bàn tay của Hứa Tịnh Nhi lại thả lỏng.

Cô cầm dao nĩa lên, tiếp tục ăn một cách lười biếng: “Anh không muốn nói cũng chẳng sao, dù sao người cũng đã chết, còn do chính tay em giết”.

Giọng nói của cô không mặn không nhạt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nhấn mạnh câu cuối.

Tả An nghĩ đến dáng vẻ lúc rửa tay của cô hôm qua, buổi tối anh ta đã gọi cho cô Bạch để hỏi, là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, cô Bạch nói với anh ta rằng: người bị kích thích nghiêm trọng sẽ xuất hiện phản ứng áp lực tâm lý như vậy.

Dù ngoài miệng Hứa Tịnh Nhi nói căm hận Cố Khiết Thần, nhưng cô đã từng yêu anh, vậy mà lại bị ép phải chính tay kết thúc sinh mạng của anh, nghĩ thôi cũng biết trong lòng cô phải chịu đau đớn và áp lực như thế nào.

Thế nên cô xuất hiện hiện tượng khác thường cũng là dễ hiểu, hoặc là chờ cô dần thoát ra, hoặc là… nếu như có thể, tìm thứ gì di chuyển sự chú ý, để cô giảm bớt cảm giác tội lỗi.

Tả An do dự một lát rồi vẫn nói tiếp: “Tịnh Nhi, thực ra… cho dù em không giết Cố Khiết Thần thì anh ta cũng… sẽ chết, chỉ là muộn hơn chút thôi.

Bệnh của anh ta vốn dĩ chỉ còn sống được nửa năm”.

Đồng tử Hứa Tịnh Nhi hơi co lại.

Vốn dĩ cô vừa cắm nĩa vào miếng bít tết, chuẩn bị cho vào miệng, nghe thấy thế bàn tay liền khựng lại.

Cô quay sang nhìn Tả An, nói: “Thế nên… ông cụ Cố ngã bệnh là các anh sắp xếp, Cố Khiết Thần bị bệnh cũng là các anh sắp xếp.

À, cả cổ phần trong tay ông cụ Cố, ông ấy ký tên vào hợp đồng đại diện cũng là các anh sắp xếp?”.

Tả An nhìn thẳng vào mắt cô, yết hầu cuộn lên mấy cái, nhỏ giọng hơn: “Nói chính xác thì là anh sắp xếp”.

Các anh trong miệng Hứa Tịnh Nhi là chỉ Tả An và ông Tả, cô nghiêng về việc là ông Tả chỉ huy, bởi vì… Tả An mà cô biết không độc ác đến như vậy.

Nhưng lúc này, câu nói của Tả An chẳng khác nào vả mạnh vào mặt cô, đau thấu xương.

“Do một mình anh sắp xếp?”.

“Ừ”.

Ngừng một lát, Tả An nói hết ra: “Đây là nhiệm vụ bố anh giao cho anh, bảo anh lấy được tập đoàn Cố Thị, hủy hoại hoàn toàn nhà họ Cố”.

Bàn tay Hứa Tịnh Nhi mất khống chế run rẩy.

“Rốt cuộc… rốt cuộc là thâm thù đại hận gì?”, giọng nói của Hứa Tịnh Nhi cũng hơi run rẩy: “Anh muốn lấy tập đoàn Cố Thị thì em có thể hiểu được, Tả Thị muốn lớn mạnh thì thôn tính tập đoàn Cố Thị cũng rất bình thường, nhưng nhà họ Cố… nhà họ Cố làm gì anh chứ?”.

Các câu hỏi trước đó Tả An đều trả lời, nhưng đến câu này thì anh ta im lặng.

Hứa Tịnh Nhi nhìn ra được anh ta không muốn trả lời câu hỏi này, cô hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc, không níu chặt không buông mà lại hỏi câu khác: “Lần trước em gặp cô Bạch ở đây, bà ấy làm việc cho nhà họ Tả các anh hả? Bà ấy có thể tiếp cận Cố Khiết Thần, việc ông cụ Cố bị ngã bệnh, còn bị đẩy xuống cầu thang, bà ấy muốn làm thì rất dễ.

Nhưng có một điều em nghĩ mãi không hiểu… anh có thể giải đáp cho em không?”.

Tả An không từ chối ngay, nhưng cũng không đồng ý, chỉ nói: “Em nói ra xem nào”.

Hứa Tịnh Nhi cầm cốc nước lên, uống mấy ngụm, sau khi nuốt xuống, cô hơi nheo mắt, nói: “Cổ phần trong tay ông cụ Cố vốn là của Cố Khiết Thần, cuối cùng lại để Cố Hùng đại diện, sao cô Bạch có thể khiến ông cụ Cố ký vào giấy đại diện cổ phần trong tình trạng còn tỉnh táo?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui