Chiều tối, chân trời ló ra tia nắng cuối cùng, bất tri bất giác mùa hè đã qua đi, mùa thu đã tới, lúc này gió lùa qua đã mang theo cảm giác lành lạnh.
Hứa Tịnh Nhi một tay cầm điện thoại đặt bên tai, tay kia bưng ly nước.
Cô không uống tiếp, mà đổ số nước còn trong ly vào chậu hoa, nhìn số nước đó nhanh chóng thấm vào đất, màu đất sẫm lại.
Cô không trả lời câu hỏi của Tả An, mà hỏi ngược một câu: “Tả An, vì sao anh lại thích tôi?”.
Dường như không ngờ tới cô lại hỏi như vậy, Tả An ở đầu kia điện thoại im lặng một lúc.
Mười mấy giây sau, giọng nói dịu dàng của anh ta mới vang lên: “Có lẽ… là vì sự đặc biệt của em”.
Nếu phải nói lý do thích một người, ai có thể nói chính xác được là vì sao? Anh ta chỉ biết không rõ từ lúc nào, người phụ nữ Hứa Tịnh Nhi này đã tác động tới trái tim và cảm xúc của anh ta.
Mấy năm qua, để đạt được mục đích, những chuyện anh ta làm đều không mang theo bất cứ cảm xúc nào, tương tự cũng không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản anh ta.
Nhưng chuyện liên quan đến Hứa Tịnh Nhi, anh ta lại bắt đầu dao động, chần chừ, mềm lòng, không nỡ…
Đối với anh ta mà nói, cô thật sự rất đặc biệt.
Thiện cảm ban đầu anh ta dành cho cô dần dần biến thành… muốn có được cô.
Hứa Tịnh Nhi khẽ cười, nhưng không nghe ra bất cứ cảm xúc nào, cô đáp lại: “Được, đợi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc, tôi sẽ cho anh đáp án”.
Nghe được câu trả lời thỏa mãn, giọng nói của Tả An càng thêm dịu dàng: “Nghỉ ngơi tốt nhé”.
Sua khi cúp máy, Hứa Tịnh Nhi dựa vào lan can, nhìn ráng chiều một lúc.
Cho đến khi ánh tà dương hoàn toàn khuất sau tầng mây, sắc trời tối lại, cô mới quay người đi vào phòng.
…
Ba ngày sau, ở phòng họp cấp cao của Tập đoàn Cố Thị.
Khoảng thời gian gần đây, nội bộ Tập đoàn Cố Thị thỉnh thoảng lại biến động, họp hội đồng quản trị sắp trở thành chuyện thường như cơm bữa.
Lúc Hứa Tịnh Nhi đi tới, một vài thành viên hội đồng quản trị cũng đi tới từ phía khác, cô nhận ra được bọn họ đều thuộc phe ủng hộ Cố Khiết Thần.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.
Thành viên HĐQT 1: “Các ông nói xem, Cố tổng bình thường có vẻ khỏe mạnh sao đột nhiên lại ngã bệnh, bặt vô âm tín? Lúc trước tôi liên lạc với trợ lý Lâm cũng không liên lạc được, nếu lần này chúng ta bầu chọn tổng giám đốc mới, ngộ nhỡ sau này cậu ấy quay về, chẳng phải chúng ta sẽ phiền to sao?”.
Thành viên HĐQT 2: “Thời thế thay đổi, một khi vị Phó tổng giám đốc Tả kia lên chức, ông cảm thấy sau này Cố tổng quay về còn có vai hay sao? Chỉ sợ bây giờ chúng ta không bầu cho cậu ta, cậu ta ngồi lên vị trí đó, người đầu tiên cậu ta đối phó sẽ là chúng ta”.
Thành viên HĐQT 3: “Phải đấy, trước kia dù xảy ra chuyện gì, Cố tổng cũng sẽ đứng ra ổn định lòng quân ngay.
Lần này thật sự không phải chúng ta muốn trở mặt, mà là cậu ấy mãi không có tin tức gì, chúng ta cũng hết cách, hơn nữa tôi thăm dò được tin tức là…”.
Ông ta chợt hạ thấp giọng, những thành viên hội đồng quản trị khác không khỏi ghé đầu lại, ông ta mới nói: “Cố tổng lâu như vậy không xuất hiện, e rằng… sức khỏe thật sự không ổn, không chừng tin tức tiếp theo được tiết lộ là…”.
Giọng nói ông ta quá nhỏ, Hứa Tịnh Nhi không nghe rõ chữ cuối, nhưng từ vẻ ngạc nhiên, sợ hãi và vẻ mặt không thể tin nổi của những người còn lại, cô cũng đã đoán được đại khái.
Một trong số họ liếc nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho những người khác, nói: “Đừng nói nữa, vào trong đi”.
Bây giờ ở trong mắt mọi người, Hứa Tịnh Nhi là vợ chưa cưới của Tả An, đại diện cho Tả An.