Kiều Sở còn chưa kịp xé bức thư cuối cùng thì đã có không ít người cười với Tả An: “Chúc mừng phó tổng giám đốc…không phải, phải là tổng giám đốc Tả mới phải”.
“Tả tổng tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn, xin chúc mừng”.
“Tả tổng, sau này quyền sinh sát nằm trong tay Tả tổng rồi”.
Tả An cười thản nhiên.
Nụ cười có phần lạnh lùng nhưng cũng toát lên khí chất kiêu hãnh.
Tả Tư trước giờ không ưa anh ta, thấy bộ dạng đó bèn chế nhạo không chút khách sáo: “Ba mươi chưa phải là tết.
Vậy mà các người đã vội nịnh bợ rồi à.
Đợi lát nữa nếu mà tôi lên chức rồi thì phụ nữ chúng tôi ghim lâu lắm đấy”.
Mặc dù những người kia không cho rằng Tả Tư có thể xoay chuyển tình thế nhưng ai cũng là người từng trải và giảo hoạt nên họ biết là không nên đắc tội với Tả Tư.
Thế là họ chỉ mỉm cười, không nói gì.
Trong lúc họ nói chuyện thì Kiều Sở đã mở chiếc phong bì cuối cùng và rút ra tấm thẻ.
Anh ta không thèm nhìn, cầm bút đang định ghi tên Tả An thì theo quán tính anh ta liếc nhìn tên.
Sau đó hai mắt anh ta trợn tròn, biểu cảm không dám tin.
Anh ta nghi ngờ không biết mình có nhìn nhầm hay không bèn nhắm mắt rồi mở lại lần nữa.
Thế nhưng vẫn nhìn rõ tên được viết vô cùng ngay ngắn là Tả Tư.
Sau khi chắc chắn một lần nữa, anh ta bèn vô thức nhìn lên góc của tấm thẻ.
Đồng tử co lại.
Những chuyện không thể tưởng tượng nổi cứ tới dồn dập.
Biểu cảm thay đổi của Kiều Sở đã đập vào mắt đám đông.
Thấy anh ta không nói gì giống như bị sốc thì họ không khỏi nhìn nhau.
Ai cũng tỏ vẻ nghi ngờ.
Trợ lý Kiều sao thế? Trên tấm thẻ viết tên ai mà khiến biểu cảm điềm đạm vốn có của anh ta thay đổi đầy sinh động thế kia?
Tả Tư nhếch miệng cười, sau đó dựa người ra ghế.
Hứa Tịnh Nhi cứ nghịch bút trong tay, giống như bầu không khí trong căn phòng này không hề ảnh hưởng tới cô vậy.
Tả An quay đầu, liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi.
Đôi mắt anh ta tối đen, anh ta thản nhiên lên tiếng: “Kiều Sở, tiếp tục”.
Kiều Sở nhận thức được vẻ bất thường của chính mình bèn lập tức điều chỉnh tâm trạng.
Anh ta nín thở, cầm bút lên gạch thêm một gạch bên phía tên của Tả Tư.
Từng gạch, từng gạch được di chuyển về phía bên của cô ta.
Cuối cùng thì những gạch dành cho Tả Tư càng lúc càng nhiều lên.
Những người ở bên dưới bắt đầu tái mặt.
Khoảng cách giữa Tả An và Tả Tư càng lúc càng được rút ngắn.
Đến cuối cùng thì…bằng nhau…
Kết quả này khiến cho cả căn phòng im lặng như tờ.
Không ai ngờ…khoảng cách đã được kéo xa như vậy mà Tả Tư vẫn có thể lật ngược thế cờ.
Cô ta không vượt trước nhưng vẫn đuổi kịp.
Vì vậy, không biết đây là sự sắp xếp của vị nào.
Thế nhưng kế hoạch này…cũng chính xác đấy?
Sao mà không thua không thắng, vừa hay cào bằng chứ?
Nếu mà bỏ phiếu hòa thì chắc chắn là lần bỏ phiếu này không được tính.
Vậy thì hoặc là bỏ phiếu thêm lần nữa, hoặc là giữ kết quả như trước đây.
Nói cách khác, nếu tạm thời không chọn ra được sếp mới và mọi người đồng ý thì sẽ chọn thêm một lần nữa.
Còn nếu không tạm thời vẫn giữ kết quả cũ, đó là Khiết Thần vẫn là tổng tài.