Sau khi nộp tiền bảo lãnh, Hứa Tịnh Nhi cam kết trong thời gian điều tra sẽ không xuất cảnh, còn phải luôn sẵn sàng tiếp nhận triệu tập, quay lại hỏi cung, luật sư Chu dẫn Hứa Tịnh Nhi ra khỏi sở cảnh sát.
Hai người đứng ở ngoài cửa, Hứa Tịnh Nhi ngẩng mặt lên nhìn trời, hít một hơi thật sâu cái không khí tự do, bấy giờ mới quay sang nhìn luật sư Chu, trêu chọc: “Luật sư các anh có phải đều như vậy không, đổi trắng thay đen, nói không thành có?”.
Cô chưa từng tiếp nhận điều trị thần kinh, nhưng lại có bản báo cáo giám định thần kinh, mà đoạn băng kia rõ ràng là thật, cũng bị anh ta nói thành chứng cứ không đáng tin cậy.
Luật sư Chu nhìn cô, nghiêm túc đáp: “Dù sao chúng tôi cũng kiếm cơm bằng cái miệng, không có chút mánh khóe, sao có thể phục vụ khách hàng được?”.
Dùng bộ dạng nghiêm túc để đáp lại lời trêu đùa của cô, phong cách này… giống Cố Khiết Thần y như đúc.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng đầu, hỏi dò: “Anh và Cố Khiết Thần… học cùng một thầy à?”.
Luật sư Chu sao có thể không nghe ra hàm ý của cô, rõ là cô đang muốn biết, rốt cuộc là ai đã nhờ anh ta đến giúp cô, cũng có thể nói, có phải Cố Khiết Thần bảo anh ta đến không.
Nhưng mà câu hỏi này, anh ta không thể trả lời cô được.
Luật sư Chu đưa tay lên nhìn đồng hồ, cười nói: “Cô Hứa ở đây chờ, một lát nữa sẽ có người đến đón cô, tôi còn có việc phải đi trước, sau này nếu cảnh sát có tìm đến cô, mà cô cần tôi đi cùng, hãy gọi cho tôi”.
Biết là không moi được gì từ phía anh ta, Hứa Tịnh Nhi cũng không phí lời nữa, cô gật đầu, còn giơ tay vẫy tạm biệt anh ta: “Tạm biệt luật sư Chu, anh về cẩn thận”.
Luật sư Chu quay người, bước ra xe của mình, lên xe, khởi động máy rồi lái đi.
Hứa Tịnh Nhi hơi chán, lấy chân đá đá mấy viên sỏi, không lâu sau, một chiếc xe màu đen đi đến, dừng trước mặt cô.
Lái xe bước xuống, đi đến bên cạnh Hứa Tịnh Nhi, mở cửa sau xe, rồi làm động tác “mời”.
Hứa Tịnh Nhi ngước sang nhìn, thấy bóng dáng người ngồi bên trong, mặc bộ đồ đen, tóc buộc lên, là Tả Tư với bộ dạng cao ngạo và bá đạo không lẫn đi đâu được.
Tả Tư quay mặt ra nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thấy tôi thất vọng lắm à?”.
Nhưng cô ta không được thấy vẻ mặt hụt hẫng của Hứa Tịnh Nhi như mong đợi, trái lại Hứa Tịnh Nhi còn nở nụ cười, trả lời giòn tan: “Không thất vọng”.
Hứa Tịnh Nhi cúi người chui vào xe, tài xế đóng cửa lại rồi đi nhanh về phía ghế lái, khởi động xe đi.
Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, đi xa dần.
Tả Tư rất hứng thú với câu trả lời của cô, bèn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Sao lại không thất vọng?”.
“Bởi vì, tôi đã có được câu trả lời mà tôi muốn rồi”, Hứa Tịnh Nhi nhìn vào mắt cô ta: “Cố Khiết Thần không chết, đúng không? Hơn nữa… cô đến đây chẳng phải là ý của Cố Khiết Thần sao?”.
“Ha!”.
Tả Tư cười lên một tiếng rồi hất cằm: “Hứa Tịnh Nhi, cô tự tin là Cố Khiết Thần chưa chết, lại còn đến cứu cô ư? Cô đừng quên, chính tay cô đã cầm dao đâm vào tim anh ấy…”.
Nghe câu nói này, Hứa Tịnh Nhi còn cười tươi hơn vừa nãy, con ngươi đen láy bỗng sáng lên: “Ồ, xem ra quan hệ giữa cô và Cố Khiết Thần cũng không tốt lắm nhỉ, anh ấy không nói gì với cô về chuyện ngày hôm đó sao?”.
Tả Tư chớp chớp mắt, nhưng vẫn giữ nụ cười.
Hứa Tịnh Nhi cũng chẳng giấu giếm, oang oang nói: “Tôi không giết Cố Khiết Thần, dao… cũng là tự anh ấy cầm tay tôi đâm vào ngực mình”.