“…”.
Nụ cười của Tả Tư khẽ tắt, nếu nhìn kỹ, thì gương mặt cũng cứng lại.
Hứa Tịnh Nhi hạ cửa kính ô tô xuống, nhìn khung cảnh bên đường chạy ngược, mặc cho gió thổi bay tóc, ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến đôi mắt lấp lánh, cô đưa tay lên che trên trán.
Giọng nói của cô thấp xuống, có một chút trầm tư: “Cố Khiết Thần ở đâu? Đưa tôi đi gặp anh ấy”.
Từ giây phút Cố Khiết Thần thà chết, thà lấy dao đâm vào tim của chính mình để bảo vệ cô, cô đã biết, người đàn ông này có biết bao tâm tư tình cảm nơi đáy tim không thể nói ra.
Lúc ở trên đỉnh tòa nhà Cố Thị, Tả An hỏi cô, Cố Khiết Thần sẽ từ bỏ tất cả chứ? Câu trả lời mà lúc đó cô không nói ra là, có!
Đây chính là lý do Tả An vĩnh viễn không bao giờ vượt qua được Cố Khiết Thần.
Trong lòng Tả An, mục đích của anh ta là quan trọng nhất, để đạt được mục đích, anh ta có thể quét sạch mọi trở ngại, cái bảo vệ mà anh ta nói, chỉ là khi cô không phải trở ngại của anh ta, một khi cô trở thành chướng ngại vật, anh ta cũng sẽ lựa chọn loại bỏ cô.
Tả Tư vẫn khăng khăng: “Cho dù là anh ấy tự đâm chính mình, thì dao đó cũng đã cắm vào ngực rồi, cô dựa vào đâu mà nghĩ là anh ấy vẫn còn sống?”.
Hứa Tịnh Nhi quay đầu nhìn Tả Tư một cái, cười: “Cô Tả, vậy với mối quan hệ còn không bằng người dung của chúng ta, chưa kể tôi chẳng có giá trị lợi dụng nào với cô, thì tại sao cô lại đến giúp tôi? Đừng có nói với tôi là cô thích tôi, nên muốn bảo vệ tôi đấy nhé”.
“…”.
Nói một hồi, Tả Tử lại cười lạnh thêm một tiếng, biểu thị sự khó chịu.
Cuối cùng, không biết là cô ta chịu thua thật, hay là không thèm đấu lý với Hứa Tịnh Nhi nữa, hoặc có khi, ngay từ đầu kế hoạch của cô ta đã là đưa Hứa Tịnh Nhi đến gặp Cố Khiết Thần rồi, bèn nói: “Được, giờ tôi đưa cô đi gặp Cố Khiết Thần”.
Hứa Tịnh Nhi nhoẻn miệng: “Còn bao lâu nữa thì đến?”.
“Cái gì? Sốt ruột thế cơ à?”.
“Không, tôi hơi buồn ngủ, nếu như đường còn xa, thì tôi sẽ ngủ”.
“…”.
Tả Tư cạn lời, lấy ipad của mình ra để xem báo cáo, không muốn nói chuyện với Hứa Tịnh Nhi nữa, sợ bị tức chết.
Thế là tài xế ngồi trên quay lại trả lời: “Cô Hứa, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa”.
Hứa Tịnh Nhi vâng một tiếng, rồi nhắm mắt tựa vào ghế, ngủ một giấc.
Vốn cô cũng không chắc chắn như thế, chỉ có điều cô cảm thấy… Cố Khiết Thần sẽ không bỏ cô lại, chính vì suy nghĩ đó, nên cô mới tạo ra câu chuyện đi tự thú.
Chỉ cần Cố Khiết Thần chưa chết, anh sẽ không giương mắt nhìn cô chịu tội oan.
Nếu như anh thực sự đã chết, thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi tù rồi.
Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự vùng ngoại ô.
Tả Tư và Hứa Tịnh Nhi xuống xe, Tả Tư liếc cô một cái, rồi đề phòng dặn dò trước: “Một lát nữa mà có nhìn thấy cái gì, thì cũng đừng có kích động quá nhé”.
Nói câu này xong, cô ta không tiết lộ điều gì nữa, cứ thế đi thẳng vào bên trong.
Hứa Tịnh Nhi đứng ngây ra vài giây, sau đó cũng cất bước đi theo.
Bước vào nhả, có người giúp việc mang dép cho cô thay, sau khi thay xong, Hứa Tịnh Nhi đi theo Tả Tư lên trên cầu thang xoắn, tiến về phía căn phòng ở cuối hành lang.
Đến cửa phòng, Tả Tư không vào ngay, mà đưa tay lên gõ cửa.
Trong phòng phát ra tiếng bước chân, cửa từ từ được mở ra.