Hứa Tịnh Nhi nhất thời không nói gì.
Tả Tư nghiêng đầu, đánh giá vẻ mặt của Hứa Tịnh Nhi, khóe môi nở nụ cười càng sâu hơn: “Xem ra… cuộc trùng phùng của cô và Cố Khiết Thần không giống như trong tưởng tượng của cô”.
Đáy mắt cô ta không che giấu sự chế giễu: “Mối quan hệ giữa cô và Cố Khiết Thần cũng chẳng ra làm sao cả”.
Câu này là đáp trả cho lời mỉa mai vừa rồi trên xe.
Dường như Hứa Tịnh Nhi không nghe thấy, cô điềm tĩnh nói: “Nếu bây giờ Cố Khiết Thần đã có thể tỉnh lại, thì chắc là vết thương sẽ dần hồi phục, nhưng… cơ thể anh ấy trở nên yếu ớt như thế này chắc là do Tả An gây nên, rốt cuộc hiện giờ sức khỏe anh ấy thế nào rồi?”.
Tả Tư nghe thấy thế thì nhíu mày: “Không ngờ ngay cả chuyện này mà Tả An cũng nói cho cô biết? Cậu ta đúng là rất có lòng với cô”.
Vẻ mặt Hứa Tịnh Nhi không có bất cứ biến hóa gì, chỉ tập trung vào câu hỏi của mình: “Trả lời tôi”.
Tả Tư cũng không để ý thái độ này của Hứa Tịnh Nhi, trả lời đúng sự thực: “Cô cũng thấy rồi đấy, anh ấy rất yếu, đến giờ tôi vẫn chưa điều tra ra được rốt cuộc Tả An đã làm gì với Cố Khiết Thần, dù sao độc tố cũng đã tích tụ nhiều năm. Sau khi ông cụ Cố hôn mê, lúc Cố Khiết Thần ra nước ngoài gặp tôi, anh ấy bỗng nhiên ngất xỉu, lúc đó mới biết sức khỏe của mình có vấn đề”.
“Sau đó tôi nghe anh ấy nói, có lẽ Tả An đã bắt đầu ra tay trong khoảng thời gian anh ấy điều trị sau vụ tai nạn năm ấy. Năm đó cô chăm sóc Cố Khiết Thần, chắc cô cũng biết rõ, ngày nào anh ấy cũng phải tiêm truyền uống thuốc, đâu cũng là cơ hội để Tả An có thể ra tay, đại khái là bắt đầu từ lúc đó”. Có gì ho𝒕? Chọ𝒕 𝒕hử 𝒕𝒓a𝐧g ⩵ T𝐑u𝐌T 𝐑𝑼Y𝒆N.𝒗𝐧 ⩵
Không ngờ lại bắt đầu từ lúc đó…
Tuy Tả An từng thừa nhận với cô, tất cả là do anh ta lên kế hoạch sắp xếp, nhưng cô không ngờ anh ta lại tàn nhẫn độc ác như vậy.
Thời điểm xảy ra tai nạn là ba năm trước, không đúng, đã được coi là bốn năm rồi, lúc đó anh ta mới hơn 20 tuổi, nếu là nhà bình thường thì chỉ là sinh viên mà thôi.
Thấy vẻ mặt Hứa Tịnh Nhi căng cứng, dường như Tả Tư nhìn ra cô đang suy nghĩ điều gì, cô ta cười càng mỉa mai hơn: “Hứa Tịnh Nhi, Tả An độc ác hơn tưởng tượng của cô nhiều, nhìn thì ngây thơ vô hại, nhưng thực ra là một thằng nhãi máu lạnh vô tình”.
Tuy bây giờ Hứa Tịnh Nhi không có hứng với chuyện của Tả An, nhưng mỗi lần Tả Tư nhắc đến Tả An, đều không che giấu sự căm thù ghét bỏ và khinh bỉ của cô ta, khiến cô ít nhiều cũng có chút tò mò.
Hơn nữa, tìm hiểu ân oán giữa bọn họ có thể giúp cô có thêm thông tin về nhà họ Tả.
Hứa Tịnh Nhi nói vẻ không để ý: “Tại sao cô lại hận Tả An như vậy? Tôi biết… tuy các cô không cùng mẹ, nhưng ít nhất cũng cùng bố mà? Các cô có chung một nửa dòng máu, cho dù vì tranh giành không hợp, thì cũng không đến mức sống mái với nhau như vậy chứ?”.
“Chưa kể, lúc nào Tả An cũng rất hòa nhã với cô mà”.
Dù Tả Tư có khiêu khích, chửi rủa thế nào, về cơ bản Tả An vẫn tỏ thái độ nhẫn nhịn Tả Tư, lần duy nhất nổi giận là vì cô.
“Sao nào? Chuyện Tả An hãm hại Cố Khiết Thần mà cậu ta còn nói cho cô biết, mà không nói cho cô biết cậu ta đã làm gì tôi sao?”.
Tả Tư nói xong lại bật cười: “Cũng phải, sao cậu ta dám nói chứ, sợ hủy mất ấn tượng trong lòng cô chứ gì? Vậy thì tôi có thể nói cho cô biết”.
“Sau khi mẹ Tả An qua đời, bố tôi liền đón cậu ta về nhà họ Tả. Lúc đó cậu ta ra vẻ rất ngoan ngoãn, yếu đuối đáng thương, bám theo sau tôi, mở miệng ra là gọi chị, khiến mọi người rất yêu mến”.