“Tôi thấy cậu ta đáng thương nên chấp nhận cậu ta, bảo vệ cậu ta, tôi thật lòng đối xử với cậu ta như em ruột.
Kết quả thì sao? Cậu ta nhân lúc tôi và bố tôi ra ngoài tham gia tiệc tùng, chỉ có mẹ tôi và cậu ta ở nhà, đã đẩy mẹ tôi từ trên tầng xuống”.
“Cô có thể tưởng tượng được không? Lúc đó cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ? 10 tuổi? Đúng, là 10 tuổi”, Tả Tư nheo mắt, nhớ lại quá khứ: “Tôi và bố tôi vừa vào nhà đã nhìn thấy mẹ tôi nằm trong vũng máu, còn Tả An đứng trên tầng.
Lúc đó ánh mắt cậu ta nhìn chúng tôi lạnh lẽo như băng, giống như chúng tôi đều đáng chết vậy”.
“Sức khỏe mẹ tôi vốn không tốt, bị đẩy xuống như vậy ngã rất nặng, nằm viện nửa năm thì mất”.
Ánh mắt Tả Tư mất khống chế lóe lên sự căm hận: “Lúc đó tôi muốn cậu ta nợ máu trả máu, nhưng bố tôi không cho phép tôi làm vậy, thậm chí còn muốn đưa Tả An lên nắm quyền, điều kiện là chỉ cần Tả An hoàn thành nhiệm vụ ông ấy đưa ra, thì cậu ta chính là người kế thừa của tập đoàn Tả Thị”.
“Còn tôi mất mẹ, vị trí người thừa kế cũng bị đe dọa, cô nói xem tôi có nên hận cậu ta không?”.
Hứa Tịnh Nhi nghe từng từ cô ta nói, mất mấy phút mới tiêu hóa xong, hai mắt cô trợn tròn, có chút không kịp phản ứng.
Cô thực sự không ngờ ân oán giữa Tả Tư và Tả An… lại kéo theo nhiều chuyện như vậy.
Điều khiến cô không ngờ hơn là Tả An lại tàn nhẫn với người khác đến thế…
Lúc 10 tuổi đã có thể hại người khác, thảo nào lúc 20 tuổi đã ra tay độc ác như vậy.
Xem ra tính cách mà anh ta thể hiện trước mặt cô chắc hẳn đúng là mặt dịu dàng nhất trong nhân tính của anh ta rồi.
Nhưng cô không thể chấp nhận mọi hành vi của anh ta.
Những thứ anh ta muốn có đều được gây dựng trên cơ sở gây tổn thương cho người khác, không từ thủ đoạn, vô cùng bỉ ổi.
“Thế nên, chỉ cần là chuyện Tả An muốn làm thì tôi đều không cho cậu ta được toại nguyện”.
Tả Tư lại nhìn khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi: “Đây cũng là lý do tại sao tôi luôn báo tin cho cô, thêm một đồng minh, nhất là đồng minh thông minh như cô, đối với tôi chỉ có lợi chứ không có hại”.
Đúng là…
Tả Tư vẫn luôn báo tin cho cô biết.
Sau cuộc gặp giữa cô và Tả Tư ở phòng làm việc của Cố Khiết Thần, thỉnh thoảng Tả Tư lại cung cấp một số thông tin cho cô.
Trong đêm mưa lần ra ngoài đi chơi, cô nhận được tin nhắn của Tả Tư, cô ta nói với cô, nếu muốn giành được sự tin tưởng của Tả An, thì hãy lên núi cứu Tả An.
Cậu ta và mẹ cậu ta từng bị kẹt trên núi trong đêm mưa, mẹ cậu ta liều chết cứu cậu ta nên mới qua đời, đó là điểm yếu của cậu ta.
Sau đó, cũng là Tả Tư gửi tin nhắn cho cô, bảo cô theo Tả An về nhà họ Tả, mới để cô phát hiện ra kẻ địch vẫn luôn ẩn nấp là cô Bạch.
Lại sau đó nữa, Cố Khiết Thần được cô ta đưa đi, cũng là cô ta gửi tin nhắn nói với cô là Cố Khiết Thần đã được cô ta đưa đi, chỉ là không nói cho cô biết Cố Khiết Thần còn sống hay không.
Lần hợp tác cuối cùng là trong cuộc họp cổ đông, bọn họ liên thủ giữ số phiếu ngang nhau, giữ được vị trí Tổng giám đốc của Cố Khiết Thần.
Đương nhiên, lần hợp tác này không được vui vẻ cho lắm, vốn dĩ Tả Tư muốn cô ta có thể ngồi vào ghế Tổng giám đốc.
Nhưng mãi Tả Tư không chịu nói cho cô biết tình hình của Cố Khiết Thần thế nào, vậy thì cô làm mùng 1, cô ta làm ngày rằm, Tả An không có được chức Tổng giám đốc, cô cũng sẽ không để Tả Tư có được.