“Haizz, thực ra mình biết, miệng cậu thì nói là không để ý, nhưng trên thực tế thì lại không phải vậy.
Cũng phải, cho dù anh Khiết Thần đã ly hôn với cậu, thì cũng không được cưới người khác, đúng không? Lần này mình cũng không giúp anh ấy! Anh ấy sống là người của cậu, chết cũng là ma của cậu!”.
“…”
Nếu không phải vừa nãy Tiêu Thuần đã đẩy cốc trà ra xa, thì lúc này Hứa Tịnh Nhi đã có kích động cầm cốc trà hất vào mặt cô ấy, để cô ấy tỉnh táo lại.
Hứa Tịnh Nhi cầm ấm trà lên, tự rót cho mình một cốc, sau khi uống cạn, cô kìm chế lửa giận đang phừng phừng, lên tiếng: “Không phải như cậu nghĩ đâu”.
Cướp hôn không tồn tại, bắt cóc lại càng không.
“Hả?”, Tiêu Thuần sửng sốt mấy giây, vẻ mặt bỗng sợ hãi, nhìn xung quanh mấy cái, sau khi chắc chắn trong phòng bao không có ai, cô ấy mới ghé lại gần tai Hứa Tịnh Nhi, nhỏ giọng nói: “Lẽ nào… cậu muốn làm tuyệt tình hơn, giết luôn anh Khiết Thần?”.
Cô ấy vừa nói vừa làm động tác lấy dao cắt cổ.
Hứa Tịnh Nhi hít sâu một hơi, cũng may cô đã uống hết trà trong tay, nếu không cô thực sự rất muốn hất vào mặt cô ấy.
Thôi vậy, cô cứ nói thẳng ra cho nhanh.
Hứa Tịnh Nhi ngước lên nhìn Tiêu Thuần, cân nhắc một chút, bắt đầu nói: “Thuần Thuần, chẳng phải lúc nãy mình đến bệnh viện thăm ông nội sao? Ngón tay ông động đậy rồi, bác sĩ bảo ông sẽ có cơ hội tỉnh lại”.
“Thật sao?”, Tiêu Thuần chớp mắt mấy cái: “Ông có thể tỉnh lại sao? Thế thì tốt quá… Cậu đã nói cho anh Khiết Thần biết chưa? Anh Khiết Thần mà biết chắc là rất vui, sao cậu không nói sớm? Đừng ăn nữa, chúng ta mau đến bệnh viện, mình đến để cổ vũ cho ông!”.
Cô ấy nói năng lộn xộn, đang định đứng lên.
Hứa Tịnh Nhi chìa tay ra, ấn lấy tay cô ấy, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Thuần Thuần, những lời nói sau đây của mình cậu hãy nghe cho kĩ.
Có lẽ cậu sẽ không thể tin được, cũng không thể chấp nhận được, nhưng… mỗi câu nói của mình đều là thật”.
Tiêu Thuần thấy thế, sự kinh ngạc và mừng rỡ ở đáy mắt dần biến mất, cô ấy nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Tịnh Nhi, không phải ông lại có chuyện gì đấy chứ? Cậu như vậy… khiến mình thấy hơi sợ”.
Bàn tay của Hứa Tịnh Nhi dần siết chặt bàn tay Tiêu Thuần, đôi môi mấp máy, nói rành rọt từng chữ.
…
Ngày hôm sau, không biết tại sao tin ông cụ Cố có dấu hiệu tỉnh lại lọt ra ngoài, bị một tờ báo đăng lên, sau đó độ thảo luận càng ngày càng lớn.
Đám phóng viên ồ ạt kéo đến bệnh viện, muốn tìm hiểu tình hình mới nhất.
Tuy trước đó đã sắp xếp vệ sĩ, nhưng đám paparazzi này không chỗ nào không chui được, đề phòng không nổi.
Một mình cô Lâm không thể trông nổi ông cụ Cố, chỉ đành gọi điện thoại cho trợ lý Lâm, phái thêm người tới.
Nói ra cũng kỳ lạ, trước đó sau khi Hứa Tịnh Nhi bị bắt, trợ lý Lâm liền bảo phải đi công tác, sau đó cũng chưa trở lại lần nào, người cũng trong trạng thái nửa mất tích.
Trợ lý Lâm nghe máy xong, buổi chiều liền có mười vệ sĩ cao to khỏe mạnh đến, canh phòng cẩn mật ở cửa phòng bệnh.
Những bài báo trắng trợn nhanh chóng bị ém xuống, đích thân Cố Khiết Thần hạ lệnh phong tỏa tin tức, lấy lý do không muốn làm phiền ông cụ Cố tĩnh dưỡng, không cho phép đăng tin nữa.
Truyền thông đương nhiên không dám đắc tội với Cố Khiết Thần, tất cả tin tức về ông cụ Cố đều bị chặn lại, hơn nữa phía bệnh viện lại canh giữ quá nghiêm ngặt, không moi được tin gì mới, về sau độ hot cũng giảm dần.
Sau đó chính là tin kết hôn của Cố Khiết Thần và Tả Tư, vì thời gian bọn họ tổ chức đám cưới đang đến gần, mà nhà họ Cố và nhà họ Tả liên hôn lại là chuyện lớn, đám cưới được làm theo tiêu chuẩn cao nhất, nên tất cả các phóng viên đều dồn sự chú ý vào việc này.
Cho đến khi có người tung tin giữa đêm…