Ông cụ Cố đã tỉnh, hơn nữa ba ngày sau sẽ tham gia đám cưới của Cố Khiết Thần và Tả Tư, làm người chứng hôn cho bọn họ.
Tin này do một trang Facebook có tick xanh đăng lên, trước giờ các tin do trang này đăng đều đảm bảo sự thật, nên cho dù là tin được tung ra giữa đêm, thì vẫn có không ít người hóng được, đồng thời lên tốp tìm kiếm chỉ trong thời gian ngắn.
Sáng ngày hôm sau, tin này đã trở thành tin nóng hổi nhất, đằng sau còn thêm một chữ “Phí” nhỏ.
Vốn dĩ Cố Thị và Tả Thị liên hôn đã đủ nóng hổi, bây giờ ông cụ Cố tỉnh lại, còn làm chứng trong đám cưới, đương nhiên lại càng thu hút nhiều đề tài mới.
Dù sao Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi cũng bí mật kết hôn, tuy sau đó công khai yêu đương ngọt ngào trước mặt mọi người, nhưng bọn họ chưa từng tổ chức đám cưới. Còn bây giờ, Cố Khiết Thần không chỉ cho Tả Tư một đám cưới, mà ông cụ Cố còn làm chứng, có thể nói là cực kỳ đáng hãnh diện, đủ cho thấy trong lòng Cố Khiết Thần coi trọng cô gái nào hơn.
Thậm chí có người nói, sở dĩ ông cụ Cố có thể tỉnh lại, chắc chắn là được đám cưới của Cố Khiết Thần và Tả Tư kích thích, để có thể chứng kiến đám cưới của cháu mình nên ông ta mới mở mắt. Tả Tư vượng cho nhà họ Cố, thảo nào cuối cùng Cố Khiết Thần lại chọn Tả Tư mà bỏ Hứa Tịnh Nhi.
Hôm nay là cuối tuần, Tiêu Thuần không cần đi làm, vừa sáng ra cô ấy đã vào mạng, đọc được mấy tin thương cảm cho Hứa Tịnh Nhi thì tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô ấy đăng nhập nick phụ, đích thân ra trận đấu võ mồm với đám cư dân mạng kia, khiến bọn họ phải hoài nghi nhân sinh.
Sau khi đại chiến 300 hiệp, cuối cùng cơn giận trong lồng ngực cô ấy mới vơi đi một chút. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tịnh Nhi đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, ném điện thoại xuống, hai tay chống cằm, đưa mắt nhìn theo Hứa Tịnh Nhi, nói: “Tịnh Nhi, nếu mình là cậu thì chắc là mình tức phát điên mất. Cậu xem đám người này nói những gì này, mình đang nghi ngờ không biết có phải Tả Tư thuê người lên mạng thổi phồng bản thân lên rồi đạp cậu xuống không nữa”.
“Không đúng, cho dù không phải là cậu thì mình cũng đã tức điên lên rồi”.
Hứa Tịnh Nhi gắp quả trứng đã rán xong vào đĩa, sau đó bê hai chiếc đĩa ra ngoài phòng ăn. Sau khi đặt bữa sáng xuống, cô cởi tạp dề, kéo ghế ăn ra ngồi xuống.
“Ăn sáng thôi, ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta đến thăm ông nội”.
Nhìn dáng vẻ bình thản của cô không hề bị những chuyện trên Facebook làm ảnh hưởng đến tâm trạng, Tiêu Thuần cũng không nói nữa. Cô ấy gật đầu, khen ngợi một cách hào phóng: “Bữa sáng tình yêu Tịnh Nhi nhà mình làm là ngon nhất, mình sẽ ăn sạch sẽ. Theo mình thấy, là anh Khiết Thần không có phúc, không biết trân trọng cậu. Anh ấy lấy Tả Tư, cô ta mạnh mẽ chẳng khác nào đàn ông, cả đời này anh Khiết Thần đừng mong được ăn bữa sáng do chính tay vợ làm”.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, gật đầu: “Ừm, cậu nói đúng”.
Ăn sáng xong, Tiêu Thuần lái xe, cùng Hứa Tịnh Nhi đến bệnh viện. Trên đường đi, bọn họ còn vào cửa hàng hoa chọn mua một bó hoa tươi.
Thăm ông cụ Cố xong, Hứa Tịnh Nhi ở lại nói chuyện thêm với ông ta, Tả Tư đã hẹn ăn cơm với mẹ mình là Bạch Ngọc Phương, nên lái xe về nhà họ Tiêu.
Bình thường Bạch Ngọc Phương rất bận rộn, bà ta có nhiều bệnh nhân, hầu hết thời gian đều ở bệnh viện, thế nên hai mẹ con họ không gặp nhau nhiều. Hôm nay hiếm khi hai người có thời gian, Bạch Ngọc Phương nói muốn đích thân xuống bếp, nên gọi Tiêu Thuần về nhà ăn cơm.
Tiêu Thuần thay giày ngoài cửa, rồi bước vào nhà. Đúng lúc Bạch Ngọc Phương bước từ trong bếp ra, nhìn thấy con gái, bà ta nở nụ cười dịu dàng: “Con về rồi à?”.