Từ Soái giật mình, quay đầu qua một bên.
Anh ta đặt tay lên vai Tiêu Thuần, đẩy mạnh cô ấy ra.
Cô ấy vùng vằng không muốn.
Anh ta cũng hết cách, cuối cùng đàng phải ấn chặt cô xuống giường.
Cơ thể anh ta dính chặt lấy Tiêu Thuần.
Hơi thở bỗng trở nên dồn dập.
Từ Soái nuốt nước bọt, nói giọng trầm trầm: “Tiêu Thuần, đừng làm loạn.
Uống say thì ngủ đi.
Ngủ dậy sẽ không sao nữa”.
Cũng không biết có phải vì câu nói đó không mà Tiêu Thuần bỗng nằm yên ngoan ngoãn.
Từ Soái thầm thở phào.
Anh ta đang định buông ra thì thấy từng giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt của Tiêu Thuần, rớt xuống tóc.
Từ Soái khựng người.
Anh ta quen Tiêu Thuần từ nhỏ, họ ở cạnh nhau chẳng khác gì anh em.
Dù cô ấy là con gái, nhưng trong mắt anh ta cũng chẳng khác gì một thằng đàn ông.
Cộng thêm với tính cách mạnh mẽ, phóng khoáng của mình, giới tính của Tiêu Thuần càng trở nên mơ hồ hơn.
Bao năm qua, anh ta chưa từng thấy cô ấy khóc.
Lúc này, anh ta đột nhiên ý thức được rằng, Tiêu Thuần cũng chỉ là một cô gái thôi.
Cô ấy cũng có lúc buồn, cũng sẽ khóc chứ không như đàn ông, thà đổ máu chứ không đổ lệ.
Từ Soái cuống cuồng lau nước mắt cho cô ấy.
Càng lau, nước mắt chảy ra càng nhiều
“Đừng khóc nữa”, Từ Soái dỗ dành.
Anh ta thật sự không có kinh nghiệm.
Vì dù sao những người phụ nữ đến với anh ta vui còn chẳng kịp nữa là phải khóc.
Anh ta vò đầu, bứt tai: “Bà nội, tổ tông ơi! Phải làm thế nào em mới hết khóc đây? Ơi! Em nói đi! Anh đây sẽ đáp ứng!”
“Em buồn”, Tiêu Thuần mấp máy môi, nói mơ màng: “Ở lại với em”
Nói xong cô ấy nấc lên.
“Em chắc chứ?” , anh ta không nhận được câu trả lời.
Chỉ thấy Tiêu Thuần lại túm lấy cổ áo anh ta và kéo xuống.
…
Chuyện hôm đó xảy ra nghiêm trọng vậy nhưng vẫn không thể ngăn lại được đám cưới của Tả Tư và Khiết Thần.
Bọn họ vẫn tổ chức cho xong.
Chỉ có điều những chuyện xảy ra đều không cho phép truyền ra ngoài.
Nên hôm đó chẳng có phương tiện truyền thông nào đưa tin về đám cưới của họ cả.
Mọi người chỉ biết, nhà họ Cố và họ Tả kết thông gia.
Tả Tư trở thành Cố phu nhân.
Sau hôn lễ, Khiết Thần và Tả Tư đi Paris đón tuần trăng mật.
Mỗi ngày đều có tin tức về họ rằng họ đi đâu, quấn quýt nhau như thế nào.
Tuần này, Hứa Tịnh Nhi lại quay trở lại cuộc sống thường ngày của mình.
Mỗi ngày cô đều dành ra chút thời gian đi thăm ông cụ, nói chuyện với ông.
Ông cụ vẫn trong giai đoạn phục hồi.
Nhưng do ông cụ đã nhiều tuổi, hơn nữa còn bị thương nặng, nên hồi phục hơi chậm.
Trừ lúc ở bên ông cụ ra thì cô vẫn tới chỗ Simon để luyện tập.
Mỗi ngày cô làm đồ ăn ngon cho mình.
Ngủ sớm, dậy sớm, không còn quan tâm tới bất kỳ tin tức nào về tập đoàn Cố Thị nữa.
Một tuần sau, Khiết Thần và Tả Tư về nước.
Có không ít nhà báo tới sân bay chụp hình họ.
Hứa Tịnh Nhi đang làm salad, điện thoại cô bỗng kêu lên.
Cô vô thức liếc nhìn thì thấy tin mới nhất hiện lên một bức hình.
Vừa hay đúng là hình của Khiết Thần và Tả Tư ở sân bay.
Cô không có hứng thú gì, đang định làm tiếp salad những bỗng khựng lại, cầm điện thoại lên, mở tin ra và phóng to bức ảnh.
Hứa Tịnh Nhi nhìn một lúc, đôi mắt khẽ dao động.
Cùng lúc, một tin nhắn được gửi tới.