Đã bao năm trôi qua, giờ lại nghe lại những lời này khiến cô cảm giác thời gian và không gian như quay ngược lại buổi tiệc sinh nhật năm đó.
Khiết Thần trong bộ dạng lạnh lùng, ôm những cô gái khác trong tay mà vẫn có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy với cô.
Hứa Tịnh Nhi khẽ nghiêng đầu.
Cô cố gắng nhớ lại những khoảnh khắc chua xót của trước đây.
Giờ tất cả đã trở nên vô cùng mơ hồ rồi.
Cô nhớ đã từng nghĩ rằng, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại thì chắc chắn cô sẽ không yêu anh.
Giờ đúng là ông trời đã cho cô cơ hội đó thật.
Hứa Tịnh Nhi lên tiếng: “Em cũng không hề có hứng thú gì với anh”.
Nghe thấy vậy, Khiết Thần chỉ nhếch miệng cười.
Anh nhìn cô bằng vẻ chế nhạo: “Trợ lý Lâm đã nói với tôi rồi.
Cô phải gặp tôi thì mới ký hợp đồng.
Tôi không đồng ý, cô còn cứ cố tình xuất hiện trước mặt tôi”.
Anh ta nhìn xuống chiếc hộp thức ăn trong tay cô: “Không làm gì được tôi thì tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt ông nội tôi.
Cô nói là không có hứng thú với tôi thì ít nhất lời nói và hành động cũng phải giống nhau chứ”.
Có vẻ như ông cụ ở bên trong đã nghe được bèn cử cô Lâm ra.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa trả lời thì cô Lâm đã kêu lên: “Cô Hứa, cô tới rồi à…ông cụ nhắc cô mãi, cô mau vào trong đi”.
Cô biết là cô Lâm sợ Khiết Thần sẽ nói gì đó khó nghe.
Mặc dù Hứa Tịnh Nhi đã không còn cảm giác gì trước những lời nói châm chích của Khiết Thần nhưng cô cũng nhận ra được ý tốt của cô Lâm, thế là cô gật đầu, giơ hộp thức ăn trong tay lên: “Em hầm canh cho ông”.
“Đúng là hiếu thảo”, cô Lâm khen ngợi rồi mời Hứa Tịnh Nhi vào trong.
Khiết Thần nhìn theo dáng vẻ uyển chuyển của cô, anh không nói gì, chỉ đưa thuốc lên hút.
Anh bỗng cảm thấy bực bội khó tả.
Không biết là do ghét cô gái này cứ bám lấy mình hay là do câu nói: “Em cũng không có hứng thú với anh” .
Sắc mặt ông cụ cũng không tệ.
Được gặp Hứa Tịnh Nhi trông ông cụ càng phấn khởi hơn.
Hứa Tịnh Nhi vừa bón canh cho ông vừa nhìn vẻ mặt hài lòng của ông: “Tịnh Nhi hầm canh ngon quá, ngon hơn vạn lần so với cô Lâm nấu”.
Người già thường giống trẻ con, ông cụ lại như vừa chết đi sống lại nên thích làm nũng trước những người mình quen.
Hứa Tịnh Nhi cầm khăn lau miệng cho ông cụ.
Sau đó cô nắm lấy tay ông, hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông.
Sau khi xác nhận ông cụ hồi phục khá tốt thì cô mới cảm thấy yên tâm và lấy từ trong túi ra một tập tài liệu.
Ông cụ Cố nhìn, trong lòng bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Đây là biên bản chuyển nhượng cổ phần”, Hứa Tịnh Nhi dịu dàng nói và đưa ra trước mặt ông cụ.
“Cháu đã ký rồi, toàn bộ cổ phần trong tay cháu sẽ được chuyển nhượng lại cho ông ạ”.
Lúc cô lên tiếng thì kHiết Thần cũng vừa hút thuốc xong và đi vào.
Hứa Tịnh Nhi cúi xuống: “Đương nhiên, không phải cháu chuyển nhượng lại vô điều kiện…”
Khiết Thần khựng bước, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
Cô gái không ký hóa ra là vì muốn có được nhiều lợi lạc hơn.
Chẳng trách cô nhất định phải gặp anh.
Không gặp được anh bèn tới gặp ông cụ.