Ông Hứa vô thức nhìn vào trong, chỉ thấy Cố Khiết Thần sải bước đi ra, toàn thân mang theo sát khí, khiến người ta bất giác sợ hãi, ông ta không khỏi muốn lùi lại.
Nhưng một tay Cố Khiết Thần đã túm lấy cổ áo ông ta, nhấc cả người ông ta lên.
Mũi chân không thể chạm đất, cổ bị cổ áo siết chặt, khiến việc hít thở của ông ta dần trở nên khó khăn.
“Các ông… các ông có tư cách gì làm bố mẹ của Tịnh Nhi chứ?”, Cố Khiết Thần gần như rít từng chữ qua kẽ răng.
Ông bà Hứa bị dọa cho đờ đẫn, thực sự không hề nghĩ rằng anh sẽ ra tay.
Ông Hứa giãy giụa theo bản năng, cầu xin: “Khiết Thần, bác… tôi không thở nổi nữa rồi, thả… thả tôi ra”.
Bà Hứa chần chừ một lúc, thấy khuôn mặt chồng mình đã đỏ bừng lên, dáng vẻ vô cùng khổ sở, cũng vội vàng cầu xin: “Khiết Thần, có chuyện gì thì từ từ nói, cháu thả ông Hứa ra trước đi… Bác xin cháu đấy…”
Cố Khiết Thần vẫn bất động, bàn tay càng ngày càng siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Lúc ở trong phòng, anh đã đấm mạnh một quyền vào giá sách, nên hơi trầy da rướm máu.
Lúc này, do dùng sức quá mức, miệng vết thương rách toạc, máu lại càng rỉ ra.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, đầy hung dữ, thậm chí còn có sát khí không chút che giấu, chẳng khác nào Tu La bò ra từ địa ngục.
Thấy sắc mặt ông Hứa đã chuyển từ màu đỏ sang màu tím, bà Hứa cũng không quan tâm được nhiều nữa, giơ tay ra bấu lấy tay Cố Khiết Thần, khóc nói: “Khiết Thần, tốt xấu gì ông Hứa cũng là bố của Tịnh Nhi, cháu định lấy mạng ông ấy thật sao… Mau buông ra!”.
Bố…
Chữ này dường như cuối cùng cũng khiến Cố Khiết Thần tỉnh táo lại, anh đảo tròng mắt cứng ngắc, đáy mắt vẫn còn sự khát máu, nhưng ngón tay đã buông lỏng ra.
Ông Hứa trượt ngã xuống đất, ôm cổ ho khù khụ, bà Hứa lao tới bên cạnh ông ta: “Ông không sao chứ?”.
Cố Khiết Thần cụp mắt, hơi nghiêng đầu nhìn ông ta.
Ông Hứa co rúm người lại, vô thức dịch về phía sau, vừa rồi ông ta suýt nữa… suýt nữa thì bị ngạt thở rồi…
“Sau này đừng liên lạc với Hứa Tịnh Nhi nữa”.
Ông Hứa và bà Hứa đều sửng sốt, sau đó bà Hứa có phản ứng trước: “Khiết Thần, ý… ý cháu là sao? Tịnh Nhi là con gái bác, cháu bảo các bác đừng liên lạc với nó nữa? Lẽ nào cháu muốn các bác cắt đứt quan hệ với nó sao? Vậy… vậy thì hơi quá đáng rồi đấy!”.
Cố Khiết Thần nhếch môi, dời ánh mắt lạnh lùng từ ông Hứa sang bà Hứa, chậm rãi cúi người, khuôn mặt đẹp trai dần lại gần bà Hứa.
Nghĩ đến chồng mình khi nãy suýt nữa thì bị bóp chết, sắc mặt bà Hứa trắng bệch, cũng không khỏi lùi lại.
“Bà nghĩ là tôi đang thương lượng với ông bà sao?”.
Giọng nói của anh nhẹ bẫng, không có gì là đao to búa lớn, nhưng sống lưng bà Hứa vẫn đổ mồ hôi lạnh, tay chân cũng mất khống chế run rẩy.
Bà ta cúi đầu, lắp bắp đáp: “Bác… các bác biết rồi, các bác sẽ không… liên lạc với Tịnh Nhi nữa, sẽ không liên lạc nữa…”
…
Cố Khiết Thần quay lại phòng lấy cuốn nhật ký, rời khỏi nhà họ Hứa, ngồi vào xe.
Anh đặt cuốn nhật ký ở ghế lái phụ, rồi lấy điện thoại, gọi cho Hứa Tịnh Nhi.
Bên kia chỉ vang lên tiếng máy móc: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.
Cố Khiết Thần mở danh bạ, tìm số điện thoại của Tiêu Thuần rồi gọi.
Chuông reo một lúc bên kia mới nghe máy, giọng nói bình thản: “Anh Khiết Thần, có chuyện gì sao?”.
Cố Khiết Thần hỏi thẳng: “Hứa Tịnh Nhi ở đâu? Anh đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, anh muốn gặp cô ấy, có chuyện muốn nói với cô ấy”.