“Bố em tham gia vào vụ tai nạn, chắc là vì thấy mối quan hệ của chúng ta luôn rất tệ, ông ta nghĩ có lẽ anh sẽ không cưới em. Ông ta nóng lòng muốn tìm nguồn vốn mới, thì phải tìm được đối tượng liên hôn mới. Nhưng lúc đó ông ta không dám đắc tội với anh, đắc tội với nhà họ Cố, thế nên, chỉ cần anh xảy ra chuyện, anh chết, nhà họ Cố sụp đổ, thì ông ta không cần sợ gì nữa”.
“Bố em đối xử với anh như vậy, anh không quan tâm, nhưng Tịnh Nhi, anh không dám nghĩ liệu em có tham gia vào chuyện này không, hoặc là em không tham gia, nhưng em biết chuyện… mà lại ngầm thừa nhận”.
“Anh thậm chí còn không dám điều tra tiếp, anh cũng không truy cứu bất cứ trách nhiệm gì đối với bố em, anh coi như không biết chuyện này”.
“Anh không quan tâm bố em nghĩ gì, làm gì, nhưng anh quan tâm đến em. Anh quan tâm đến em hơn cả tưởng tượng của anh, quan tâm đến mức… cho dù vụ tai nạn có liên quan đến em, cho dù em chăm sóc anh là có mục đích, cho dù em ở bên anh là vì tiền, chỉ cần… chỉ cần em đối với anh có một chút thật lòng thôi là được. Thật đấy, một chút thôi cũng được…”
“Thế nên anh đã thăm dò em ba lần, em còn nhớ chứ? Anh hỏi em về tình hình của Hứa Thị ba lần, lần nào em cũng nói không sao, lời nói dối đó em nói trơn tru không một sơ hở. Rõ ràng anh có thể nhìn ra được người khác có phải đang nói dối hay không, nhưng lại mất năng lực phán đoán đối với em. Anh không thể nhìn ra được câu nào của em là thật, câu nào là giả”.
“Nực cười lắm đúng không? Một người từng coi khinh tình cảm như anh lại vì em mà lo được lo mất, vì em mà lo lắng bất an, vì em mà thấp thỏm không tự tin, trở thành một kẻ yếu đuối”.
Cố Khiết Thần cười tự giễu, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, chậm rãi lăn xuống.
“Sau đó, em cứ đuổi theo đòi anh kết hôn, bóng gió một cách trắng trợn, thậm chí còn tự lao vào lòng anh… Trong tuần anh nói sẽ cho em một lời giải thích, anh tự hỏi chính mình, liệu anh có thể chấp nhận việc em không yêu anh mà sống cả đời như vậy hay không? Liệu anh có thể để em ở bên cạnh, nhưng không bao giờ có thể thực sự thổ lộ tình cảm với em hay không? Liệu anh có thể dùng tiền của anh để trói buộc em với anh hay không?”.
“Câu trả lời của anh là… nếu như… nếu như anh không yêu em nhiều như vậy thì được. Nếu anh bớt quan tâm đến em một chút thì được… Nhưng không có nếu như, thế nên anh đã lựa chọn hủy hôn, nhưng cho dù hủy hôn thì cũng chỉ là lùi một bước để thăm dò”.
“Anh không đích thân gọi điện thoại cho em mà để trợ lý Lâm gọi. Anh nghĩ, với tính tình của em, sao có thể chịu để bị anh hủy hôn một cách không rõ ràng chứ? Anh chờ em bất chấp tất cả để chạy tới tìm anh như trước kia. Em cũng biết là từ trước đến giờ anh luôn phải bó tay với em, em nói gì anh cũng sẽ đồng ý. Em đuổi theo anh đòi kết hôn nhiều lần như vậy, đây là lần cuối cùng, em đòi kết hôn một lần này thôi, như vậy là đủ rồi…”.
||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||
“Cuối cùng em chẳng hỏi anh câu nào, em chấp nhận lời hủy hôn của anh, thậm chí ngày hôm sau còn ra nước ngoài du học không chút do dự. Lúc đó anh còn mang chiếc nhẫn mà anh đã chuẩn bị sẵn đến sân bay. Anh nhìn em đầu không ngoảnh lại lên máy bay, không chút lưu luyến. Em tuyệt tình như vậy, cứ như là… trong lòng em, anh chẳng là gì, thậm chí em còn không muốn hỏi nguyên nhân”.
Cố Khiết Thần hơi ngẩng đầu, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự chua xót đang dâng lên ở lồng ngực, tiếp tục nói: “Cho đến khi… anh đọc được cuốn nhật ký của em, anh mới biết mình đã sai nhiều đến mức nào… Hóa ra Hứa Tịnh Nhi yêu Cố Khiết Thần rất rất nhiều…”