Tuệ Di nhìn hắn rồi nói.
“Tôi với anh có phải vợ chồng chính thức đâu mà anh lại giở thói ghen tuông chứ “.
Cố Tử Minh nhíu mày.
“Em nói lại xem, “
“Tôi với anh đâu có liên quan gì với nhau, dù sao thì cũng chỉ vì đứa bé trong bụng thôi, nếu không anh cũng đâu quan tâm tôi “.
Hắn nghe mấy lời cô nói, liền nhăn nhó.
“Em nói cái gì? Em ở nhà tôi, ăn cơm của tôi, ngủ giường của tôi, còn nhìn thấy thân thể vàng ngọc của tôi mà bây giờ em nói tôi với em không liên quan.
Em định chơi tôi rồi vứt bỏ tôi sao “.
Tuệ Di ngồi trên giường cô không biết hắn đang nói gì nữa.
Tử Minh vẫn chưa hết uất ức hắn lại nói.
“Em sống thì phải có trách nhiệm chứ, dù sao thì cuộc đời trong trắng của tôi đã bị em cưỡng đoạt mất rồi, bây giờ lại bảo không liên quan em quá tàn nhẫn với tôi rồi.
“
Trời đất ưi, Tuệ Di không biết đây có phải cái tên tổng tài mà lúc trước cô gặp không nữa, cô nhớ lần đầu tiên gặp nhau hắn là cái tên lạnh lùng mà sao bây giờ lại thay đổi nhanh dữ vậy.
“ Tính ra tôi bị anh hại luôn á“.
“Đó chỉ là hiểu lầm thôi, tôi chỉ muốn dàn dựng để em cướp lấy tôi thôi”.
“Tôi không ngờ mặt anh dày vậy luôn á, rõ ràng anh mới là người khiến tôi ra nông nỗi này đó”.
Thấy Tuệ Di bị chọc ghẹo tới tới giận rồi, Tử Minh mới dừng lại.
Chỉ định chọc cô cho vui thôi mà cô nỗi giận rồi.
“Này đừng nóng tôi chỉ đùa thôi mà, em đừng nghĩ lung tung.
Tôi đang cố gắng bù đắp cho em mà.
“
Tử Minh muốn ôm Tuệ Di nhưng bị cô đẩy ra.
“Nữa rồi em có thai mà cứ giận dỗi sau này con sinh ra sẽ khó coi lắm đấy.”
“Anh còn dám nói nữa hả “.
“Được rồi không chọc em nữa, đừng giận mà”
Tử Minh nhìn thấy bó hoa để trên ghế, từ nãy giờ hắn mới để ý thấy.
Hắn cầm bó hoa lên xem.
“Hoa này ai tặng em vậy? “
Tuệ Di nhìn bó hoa hồng trên tay Tử Minh, cô nhớ lại lúc nãy hình như Quân Khiêm đem tới.
“Còn có thiệp nữa nè “.
Cố Tử Minh mở tấm thiệp ra đọc.
Hắn đọc xong sắc mặt liền tối sầm lại, giận dữ ném bó hoa lên giường của Tuệ Di.
“Quan tâm nhau quá nhỉ? Tần Quân Khiêm tôi sẽ không để yên đâu”_
Tuệ Di thấy hắn lại nổi nóng nữa rồi, cô chưa kịp phản ứng nữa thì đã bị hắn lao tới hôn vào môi.
“Um…”
Tuệ Di vùng vẫy ra sức đẩy cố Tử Minh ra, hắn nhìn chằm chằm vào người cô, dùng tay bóp chặt gương mặt nhỏ nhắn của cô.
“Chu Tuệ Di ở bên cạnh tôi em đừng nghĩ tới chuyện sẽ quay lại với Tần Quân Khiêm, tôi tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra đâu! “
Tử Minh nói xong thì bỏ đi ra ngoài, Tuệ Di ngồi trên giường có chút hoảng sợ cũng chẳng hiểu anh ta giận dữ chuyện gì chứ.
“ Anh ta bị ảo hả, tự nhiên lại nổi giận với mình.
Thật khó hiểu.
“
Tuệ Di bước xuống đất, nhặt tấm thiệp mà Quân Khiêm gửi cho mình.
Bây giờ cô mới biết Quân Khiêm lo lắng cho mình thế nào
Cố Tử Minh vừa ra khỏi phòng bệnh thì nhận được điện thoại của La Thành
“Có chuyện gì? “
“Tụi em đã tìm ra kẻ đột nhập vào nhà anh rồi, bây giờ xử lý thế nào đây “.
“Gửi địa chỉ đi, tôi tới ngay “.
Cố Tử Minh vội vàng đi lấy xe đến chỗ địa chỉ được gửi.
…
Tới nơi Cố Tử Minh bbước xuống xe nhìn thấy căn nhà kho tồi tàn trước mặt, hắn ta tỏ thái độ chán ghét rồi bước nhanh vào trong.
“ anh tới rồi, 2 tên đó đang ở trong “ La Thành cùng với hắn đi vào.
Cố Tử Minh bước vào trong, hai tên đó đang bị trói trên ghế, Vừa nhìn thấy hắn sắc mặt liền tái mét.
“Hai đứa mày ngon thật, dám tấn công vợ của tao? “ Cố Tử Minh cầm lấy cây gỗ từ trên tay của Lưu Diệp Bâng rồi vung tay lên đánh vào người hai tên đó.
“Kẻ nào sai khiến hai đứa bây tấn công Tuệ Di? “.
Hai tên đó bị đánh đến rách da, vội vàng khóc lóc nói.
“Chúng tôi biết sai rồi xin anh tha cho chúng tôi một con đường sống … chúng tôi không dám tái phạm nữa đâu.”
“Nói là ai? “.
Hai tên đó nhìn nhau, bây giờ khai ra cũng chết mà không khai ra cũng chết.
Cố Tử Minh giơ cây lên tính đánh tiếp một tên vội nói.
“Tôi nói… tôi nói… là Quách Tĩnh Nhược cô ta đã thuê chúng tôi làm chuyện này, cô ta nói chỉ cần làm cho vợ anh xảy thai thì chúng tôi sẽ có tiền “
Cố Tử Minh như muốn nổi điên, hắn muốn giết chết Quách Tĩnh Nhược ngay lập tức, nhưng nghĩ lại nếu như vậy thì quá dễ dàng cho cô ta.
“Cho tụi nó một bài học đi, “ Hắn ra lệnh cho La thành và Lưu Diệp Bân.
“Được rồi cứ để tụi này lo cho “
“Quách Tĩnh Nhược, cứ chờ đó tôi sẽ cho cô chết một cách đau đớn nhất”..