Là Cố Tư Thành.
Hắn sừng sững đứng mặt cô, ngũ quan anh tuấn mang khí thế bức người, một gương mặt mang vẻ đẹp lạnh lùng, dù trong lúc này hắn rất điềm đạm, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực, sợ hãi.
Cố Tư Thành tay cầm tờ vé số đưa tới, ánh mắt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Cảm giác như bị bắt gặp làm chuyện mờ ám khiến cô có chút căng thẳng, qua một lúc cô mới bình tĩnh, giật lấy tấm vé số từ tay Cố Tư Thành, lạnh lùng hỏi:
“Tại sao anh lại có tờ vé số này? Là lấy trộm từ chỗ của Đại Bảo sao?”
Ấn đường hắn hơi nhíu lại: “Vậy tại sao cô lại muốn tìm nó?”
“Đó là thứ tôi mua cho Đại Bảo, không liên quan đến anh!”
“Chậc chậc! Thân nhau đến mức mua cả vé số tặng cho nhau sao?”
“Điều đó cũng đâu đến lượt anh quản.”
“Nếu thân như vậy, tại sao lại nhận nhầm Đại Bảo từ nhân viên pháp lý thành nhân viên tài chính?”
Đồng tử Cố Tư Thành co rụt lại, ánh mắt lại tản ra nguy hiểm giống như loài báo đen đang thăm dò con mồi.
“Anh gài tôi?” Giọng cô sắc bén, mang theo cảnh giác:
“Nhưng như vậy thì sao? Quen lâu hay mới quen, quen vì mục đích gì thì cũng là chuyện của tôi và Đại Bảo, từ bao giờ Cố tổng lại quan tâm đến mối quan hệ của nhân viên như vậy.”
Hắn một bước tiến tới, liền giống như núi lớn bao bọc lấy cô, khí thế càng cường bạo.
“Hứa Hàn Chi, vậy cô biết Đại Bảo chính là pháp nhân thương mại, đang bị truy tố vì tội đánh cắp, mua bán thông tin quan trọng của Cố thị chứ?”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ngang tàng đáp trả: “Vậy nên anh đã cho người sát hại Đại Bảo, rồi ngụy tạo thành tai nạn?”
“Ăn nói hàm hồ! Nói tôi tạo ra người thì được, còn giết người thì không.” Âm thanh phát ra từ miệng hắn thực nặng nề mà quyết đoán.
“Anh nói như thánh nhân vậy, anh tin rằng tay mình không nhúng chàm sao? Biết đâu sau này cách anh sát hại người khác còn đáng sợ hơn thế này nhiều.”
Trên mặt Hàn Chi lộ vẻ lạnh thấu xương, ngay cả đôi mắt cũng tràn ngập sát khí, lời nói cực độ bén nhọn.
Nhưng mà kỳ lạ, cho tới giờ hắn vẫn nhẫn nhịn cô, sắc mặt trước sau vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, duy chỉ sâu trong đáy mắt lại có chút đau xót.
“Thật ra cái chết của Đại Bảo không phải là tai nạn…”
Hắn dừng lại một chút, lặng lẽ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, rồi trực tiếp nhấn mạnh:
“Mà là tự tử!”
Cảm giác giống như bị sóng lớn đánh úp khiến cô bàng hoàng, trong khi đó Cố Tư Thành vẫn đều đặn nói:
“Hơn ai hết Đại Bảo hiểu rõ, một khi bị khởi tố thì sẽ phải chịu hình phạt như thế nào.”
“Lý do đó không đủ thuyết phục.” Cô lắc đầu phủ nhận.
Cố Tư Thành đột nhiên không nói nữa, mà lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy đã được gấp gọn, đưa ra cho cô.
Đợi cho đến khi cô nhận lấy, hắn mới tiếp lời:
“Ung thư phổi giai đoạn cuối, lý do này đã đủ thuyết phục chưa? Không những thế con gái anh ta cũng mắc phải căn bệnh này, hiện đang điều trị.
Cho nên đứng trước khoản nợ khổng lồ, cộng thêm bản thân lại mang án tù cùng án tử, Đại Bảo đã lựa chọn cách dùng chính tính mạng của mình, để có thể đổi lấy tiền bảo hiểm cho vợ và con gái.”
Lời Cố Tư Thành vừa dứt thì nước mắt cô cũng vô thức rơi xuống.
Sau đó cô không nhịn được, mà oà lên khóc như một đứa trẻ.
“Thật ngu ngốc….huhu… Đại Bảo anh thật là ngu ngốc… tại sao anh lại không nói với tôi một lời nào… tôi đã bảo là đợi tôi rồi cơ mà…huhu… tại sao anh lại chọn cách ngu ngốc như vậy…giá như tôi nói mọi chuyện với anh sớm hơn… thì chắc có lẽ anh đã không hành động dại dột như vậy… huhu…”
“Hứa Hàn Chi…”
Cố Tư Thành thấy nước mắt của cô rơi xuống, tay chân lập tức bối rối.
Có trời mới biết, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ đối diện với tình huống này, nên nhất thời hoảng hốt, cũng cảm thấy thật đau lòng.
Hắn vội vàng nâng tay, vỗ vỗ nhẹ nhàng đầu cô trấn an.
“Được rồi… đừng khóc…đây là quyết định của Đại Bảo…không phải do cô.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn dỗ dành một người con gái, nhưng mà hắn nói thế cô càng khóc to hơn.
Sau đó, hắn chủ động áp tới, để khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn vào sâu trong lồng ngực mình.
Thực sự cô không muốn để hắn nhìn thấy bộ dạng cô khóc lóc, nhưng mà, nước mắt vẫn cứ thi nhau chảy xuống.
Cố Tư Thành cảm thấy lồng ngực mình chợt trở nên nóng rát.
Hắn biết đó là nước mắt của cô, nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về lưng cô an ủi.
Cảm giác này với hắn mà nói thật khó tả, dù cách nhau một lớp vải, nhưng khi năm đầu ngón tay hắn chạm vào cơ thể cô, liền khiến hắn nảy sinh ham muốn kỳ lạ.
Một ham muốn được ôm ấp, được che chở, cô lúc này giống như một con mèo con nhỏ bé, yếu ớt, cần được chăm sóc, nâng niu vậy, thật khiến người ta đau lòng.
Nghĩ xong chính hắn cũng giật mình thảng thốt, không tin được bản thân từ lúc nào lại có những cảm xúc, suy nghĩ đáng sợ này.
Tuy nhiên còn chưa kịp cảm nhận xong, thì chỉ ngay sau đó, eo hắn truyền đến một cơn đau nhức nhối, khiến gương mặt vốn điềm tĩnh của hắn cũng phải nhăn lại.
Năm ngón tay nhỏ nhắn, thon dài của cô từ lúc nào đã bấu chặt lấy thành bụng hắn, ra sức mà nhéo một cái.
Hắn theo phản xạ đẩy cô ra.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe đầy lửa giận.
“Cố thị các anh đúng là đồ vô nhân đạo, đồ quỷ dữ ăn thịt người.
Nhân viên của mình bị bệnh sắp chết mà vẫn không hay biết gì, không ai hỏi han hay quan tâm, gia đình người ta khốn khổ như vậy cũng bỏ mặc, ép đến mức người ta phải tự tử.
Đại Bảo buôn bán thông tin của Cố thị là Đại Bảo sai, nhưng anh thử ngẫm xem nếu như không bị dồn vào đường cùng thì anh ta có làm ra chuyện như thế không?”
Gương mặt Cố Tư Thành ửng đỏ, không phải là vì đau mà vì tức giận, bởi đây là lần đầu, có người dám đứng trước mặt hắn mà nói những lời phán xét ngông cuồng như vậy.
Hắn không giải thích, chỉ lạnh lùng đáp:
“Không ai ép anh ta cả! Sai là Sai! Làm sai phải chịu phạt!”
“Anh đúng là đồ xấu xa mà!”
Đối với kẻ vô tâm vô tình này, cô cũng không muốn dây dưa thêm nữa, cho nên mắng chửi xong cô cũng sải bước rời đi.
Cố Tư Thành vội bước lên, chặn cô lại.
“Đứng lại! Tôi vẫn còn chuyện để nói với cô!”
“Tôi thì không có gì để nói với anh cả, hơn nữa tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, cũng hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!”
Cô dứt khoát, mạnh tay đẩy hắn một cái.
Hắn không giữ cô nữa, chỉ nhếch miệng cười.
“Hứa Hàn Chi, tôi tin chắc rồi cô sẽ phải chạy khắp thành phố S mà tìm tôi.”
“Nằm mơ!”
Bóng dáng cô cũng nhanh chóng biến mất ở ngay ngã rẽ.
Sau đó cô mang theo tờ vé số đến phòng trả thưởng của công ty phát hành vé số.
Nhưng mà người ở phòng trả thưởng trực tiếp dội cho cô một gáo nước lạnh, bọn họ nói tờ vé số cô mang đến không hề trúng bất kỳ một giải nào.
Lúc này cô mới để ý kỹ, thì ra tờ vé số mà Cố Tư Thành đưa cho cô đã bị lệch đi 2 số cuối.
Tệ hơn, bọn họ còn nói giải đặc biệt trị giá 350 tỷ đã được trao cho một người đàn ông họ Cố từ hai tiếng trước.
Cô trực tiếp xé rách tờ vé số trước mặt.
Giây sau một âm thanh lớn nổ ra, làm rung chấn toàn bộ phòng trả thưởng.
“CỐ TƯ THÀNH! CON MẸ NHÀ ANH!”.