Trưa hôm sau.
Bệnh viện thành phố.
Hàn Chi tay cầm theo một giỏ hoa quả, đi đi lại lại trước cửa một phòng bệnh VIP, cuối cùng cô bất lực gục đầu vào tường, với tâm trạng không thể chó cắn hơn.
Chuyện là tối qua, sau khi đả thương Cố Tư Thành, và may mắn là Nhất Phàm xuất hiện kịp thời đưa anh ta đi cấp cứu.
Thì cô, đã cấp tốc chạy trốn khỏi hiện trường và cầm theo chiếc thẻ trị giá 150 tỷ tới thẳng nhà của Đại Bảo.
Lúc đầu cô muốn lợi dụng Đại Bảo để cùng anh ta chia đôi số tiền thưởng kia, nhưng mà mọi chuyện từ người đến của đều không theo ý cô muốn.
Người chết, tiền thì bị Cố Tư Thành lấy đi một nửa, cô thế nào cũng sống tốt, nhưng mà mẹ con Hiểu Châu thì không thể nào chịu khổ thêm được.
Cho nên cô quyết định dùng một nửa số tiền còn lại này, để bù đắp cho hai mẹ con họ.
Tuy nhiên điều khiến cô bất ngờ là Hiểu Châu đã thẳng thừng từ chối số tiền này.
Bởi vì Hiểu Châu cho cô biết, ngay lúc cô rời đi thì Cố Tư Thành đã đến đây, hắn nói đã giúp Đại Bảo trả hết nợ, còn tìm cho Linh Nhi một bác sĩ giỏi để chữa trị.
Không những thế còn đưa cho Hiểu Châu một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 150 tỷ.
Tóm lại, là cô sai.
Cô sai khi đã nghi ngờ Cố Tư Thành, sai khi sỉ vả anh ta không thương tiếc, còn khiến anh ta phải báo viện, tội lỗi này thật là đáng trách.
Cho nên sau một buổi sáng cắn dứt lương tâm, thì cô đã quyết định đến đây xin lỗi hắn.
Nhưng mà ngay lúc cô đang chật vật thống khổ vì chưa biết phải nói gì, thì Nhất Phàm bất ngờ từ trong phòng bước ra.
“Hứa tiểu thư? Sao bây giờ cô mới tới?” Thấy cô, hắn mừng còn hơn bắt được vàng.
Cô chỉnh lại tư thế, dè dặt hỏi: “Thư ký Phàm, Cố tổng của anh hiện tại thế nào rồi?”
Nhất Phàm bày ra vẻ mặt lo lắng, khẽ lắc đầu.
“Tình hình Cố Tổng không ổn, mà thôi cô cứ vào trong trước đã.” Nói rồi hắn không để cô có cơ hội phản kháng, lập tức đẩy lưng cô vào bên trong.
Giữ trưa, ánh nắng rực rỡ bên ngoài, mang theo màu sắc tươi sáng xuyên qua cửa sổ mà lan tràn vào, khiến không gian bên trong như bừng sáng.
Cố Tư Thành ngồi trên giường bệnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng có cơn gió thổi vào làm bay mái tóc đen của hắn, để lộ ra sống mũi cao thẳng, thoạt nhìn đẹp như một bức tranh.
“Cố tổng, tiểu thư Hàn Chi đến thăm ngài đây!”
Nghe giọng Nhất Phàm, Cố Tư Thành từ từ quay đầu nhìn lại, ánh mắt hắn lúc này đẹp dịu dàng như nước mùa thu, cô chưa từng được nhìn thấy đôi mắt nào đẹp như vậy.
Cho nên nhân lúc trời yên biển lặng, cô vội vàng lên tiếng.
“Cố Tổng tôi thật sự xin lỗi vì chuyện tối qua, cũng chân thành xin lỗi vì đã dùng những lời lẽ không hay lắm để mắng anh.
Nhưng nếu như lúc đó anh nói rõ mọi chuyện, cũng không…” cô chợt dừng lại, bất giác cắn cắn cánh môi, sau cùng bất mãn nói: “Thì kết quả cũng không thành ra thế này!”
“Cô là ai?”
Sau câu nói của Cố Tư Thành, không khí trong phòng bệnh dường như ngưng lại.
Giây sau, giỏ hoa quả từ tay Hàn Chi bất ngờ rơi xuống, nhằm vào đúng chân của Nhất Phàm.
Hắn đau đớn “ư” lên một tiếng, người co lại như con tôm.
Cố Tư Thành mất trí nhớ? Chuyện này là không thể nào!
“Thư ký Phàm, Cố tổng nhà anh bị sao vậy? Không phải là mất trí nhớ đấy chứ? Tôi mới đẩy nhẹ một cái thôi mà, sao lại thành ra thế này được?”
“Hứa tiểu thư cô hãy bình tĩnh, đây là sự thật, bác sĩ nói do đột ngột va đập mạnh nên não của sếp Cố đã bị tổn thương.”
Vừa nói Nhất Phàm vừa nén đau, nhặt lấy giỏ hoa quả đặt lên bàn.
“Thì có ai ngã mà không đột ngột đâu?”
“Nhưng Cố tổng thì khác!”
“Khác chỗ nào? Anh ta vẫn ngồi trơ ra đấy thôi!”
Thấy cô có vẻ không tin, Nhất Phàm bèn tiến tới chiếc tủ đầu giường, lấy ra hồ sơ đựng phim chụp.
“Cô xem! Đây chính là CT mà bác sĩ đã đưa cho tôi, nhìn chỗ bị ngã này… vỡ sọ, tụ máu một cục như thế này mà.”
“Nặng như vậy sao?” Cô nhìn hình ảnh trên đó, kinh ngạc không thôi.
Đầu Nhất Phàm gật gù như gà mổ thóc.
“Bác sĩ nói, do chấn thương hệ thần kinh và não bộ cho nên gây ra hiện tượng mất trí nhớ tạm thời, tình trạng này kết thúc sớm hay muộn tuỳ là vào trạng thái tâm lý của bệnh nhân, hơn nữa còn phải theo dõi chỗ chấn thương xem thế nào để có biện pháp xử lý, nếu nguy hiểm có thể sẽ phải phẫu thuật.”
“Thư ký Phàm anh không đùa tôi đấy chứ?” Cô lùi một bước, thảng thốt nhìn hắn.
“Tôi làm sao dám mang cả tính mạng của Cố tổng ra đùa được.”
“Vậy giờ thế nào? Anh muốn tố cáo tôi tội hành hung hay là muốn đòi tiền?”
Nhất Phàm vội vàng xua tay.
“Tiểu thư không có! Tôi bây giờ chỉ mong muốn cô ở lại bên cạnh chăm sóc Cố tổng, nhanh chóng giúp ngài ấy khôi phục lại trí nhớ mà thôi.”
Cô giật mình phản ứng gay gắt.
“Anh bị điên hả? Tại sao tôi phải chăm sóc anh ta? À… ý tôi là… tôi không phải bác sĩ hay y tá, càng không có chuyên môn hay nghiệp vụ, cho nên không thể nào mà chăm sóc tốt được.”
Nhất Phàm có vẻ không vui, trực tiếp cảnh cáo cô: “Nhưng mà cô là thủ phạm, thủ phạm phải có trách nhiệm với nạn nhân.”
Nào ngờ cô liền cầm ống tay áo hắn, kéo đến gần, sau đó thấp giọng nói.
“Nhất Phàm tôi giả dụ nạn nhân bị xâm hại đi, vậy thì anh có tưởng tượng được, cảnh hung thủ ngày ngày xuất hiện bên cạnh nạn nhân không? Đó là địa ngục trần gian đấy, như vậy sẽ khiến nạn nhân bị ám ảnh tâm lý, tệ hơn sẽ trầm cảm và tự sát.
Cho nên để tôi bên cạnh Cố tổng, đến một lúc nào đó anh ta nhớ lại khoảnh khắc tôi xô ngã anh ta, có phải bệnh sẽ tồi tệ hơn không?”
“Cô nói cũng có lý!” Cơ mặt Nhất Phàm dãn ra.
“Đó thấy chưa!.”
“Nhưng mà Cố tổng cũng đâu phải bị cô xâm hại đâu.”
Hứa Hàn Chi: “…”
Ngay sau đó còn không để cho cô có cơ hội từ chối, Nhất Phàm liền giao đồ ăn trưa vào tay cô, rồi lấy cớ bận việc ở công ty mà chạy mất.
Cô bất lực rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan..
Thôi được rồi! Chỉ là vài ngày, không ép chết cô được.
Sau đó Hàn Chi thong thả khuấy bát súp trên tay, từ từ tiến lại chỗ của Cố Tư Thành, rồi thản nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, ánh mắt dò xét.
“Cố Tư Thành anh thực sự không biết tôi là ai sao?”
Hắn nhìn cô, vô tư lắc đầu.
Cô khẽ cười:
“Tôi là bà nội của anh đấy!”.