Hắn khó chịu, nhìn chằm chằm vào cô, hệt như con nhím xù lông.
“Đùa tí làm gì mà căng, thực ra tôi là vợ cũ của anh đấy.”
Nói xong cô chờ xem biểu hiện của Cố Tư Thành, nhưng mà hắn lại không có một chút biểu cảm nào.
“Sao thế? Không bất ngờ ư?”
“Nói vậy chúng ta đã ly hôn?” Hắn nhàn nhạt hỏi bằng một chất giọng quá ư dịu dàng.
“Đúng rồi!”
“Tại sao lại ly hôn?”
Cô nghi hoặc nhìn hắn, lúc này Cố Tư Thành như biến thành một con người khác vậy.
Không còn vẻ độc đoán, lạnh lùng, cũng không còn sự kiêu ngạo đáng ghét, mà thay vào đó là vẻ điềm đạm, ôn nhu.
Từ giọng nói cho đến ánh mắt đều mang vẻ thâm tình, nuối tiếc ,khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng ngay lập tức rung động.
Cô cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, đoạn tỏ vẻ đáng thương, uỷ khuất.
“Vì anh không yêu tôi.
Anh suốt ngày qua lại với các cô gái bên ngoài, còn tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, đã vậy mỗi khi trở về nhà còn đánh đập, hành hạ tôi nữa, cho nên tôi đã không chịu đựng được mà ly hôn.”
Hắn chau mày nhìn cô: “Hừ… câu nào cũng nói dối!”
“Sao anh biết là tôi nói dối?” Cô suýt chút nữa phì cười.
“Tôi hiểu rõ con người tôi thế nào, hơn nữa tôi thấy cô rất xinh đẹp nên không thể nào mà đối xử tệ với cô được, chỉ là không nhớ ra cô thôi.”
“Mất trí mà miệng lưỡi gớm.
Anh không cần nhớ ra tôi đâu, quên luôn càng tốt, bởi tôi và anh chả có ký ức nào tốt đẹp với nhau cả.”
“Vậy cô có yêu tôi không?”
Trước kia cô vừa gặp đã yêu hắn, cũng không biết cô yêu hắn nhiều đến mức nào mà quyết tâm đòi lấy hắn cho bằng được.
Có lẽ là bởi vì trong cuộc đời cô, khi đó chưa từng yêu ai nhiều đến thế.
Nhưng bây giờ, cô không còn cảm nhận được tình yêu đó nữa, cho nên hắn hỏi cô có yêu hắn không? Đương nhiên lúc này là….
“Không!” Cô dứt khoát đáp.
“Tại sao lại không yêu nữa?”
Hắn nhích lại gần cô, vẻ mặt ngây thơ như chó lạc mẹ.
“Thì không yêu nữa chính là không yêu nữa, hỏi tại sao làm gì.” Cô hơi nghiêng đầu, dè chừng hắn.
Cố Tư Thành nghiêm túc nhìn cô, sâu trong ánh mắt tràn đầy chân thành và kiên định.
“Nói như vậy con người cô thật dễ dàng thay đổi, nếu là tôi một khi yêu ai tôi sẽ theo đuổi người đó đến cùng, tuyệt đối không bao giờ từ bỏ.”
Lúc này cô rảnh rỗi múc một muỗng súp, nhếch miệng cười châm chọc:
“Vậy thì chồng cũ… cho hỏi anh đang muốn theo đuổi ai?”
“Cô!”
Cạch——-.
Chiếc muỗng tuột khỏi tay cô, rơi thẳng vào bát.
Cô nhìn hắn, run rẩy không nói lên lời.
Con mẹ nó! Làm phản rồi!
...---------------...
30 phút sau đó.
“Hàn Chi tôi muốn ăn táo, gọt táo cho tôi đi!”
Cô nhìn vẻ mặt không thể ngây thơ hơn của Cố Tư Thành mà tức giận không nói lên lời, chỉ có thể lặng lẽ lấy một quả táo từ giỏ hoa quả mà cô đem tới, từ từ gọt cho hắn.
Nhưng mà tên cáo già này lại được đà làm tới, chỉ vài phút sau đó…
“Hàn Chi tôi muốn uống nước.”
“Hàn Chi tôi muốn ăn bánh.”
“Hàn Chi lấy cho tôi cái áo.”
“Hàn Chi lau mặt giúp tôi.”
Liên tiếp cái này đến cái khác, chỉ cần cô đặt mông ngồi xuống là Cố Tư Thành lại tìm cách sai khiến cô.
Cô nhịn không được nữa, liền bước tới nắm chặt lấy cổ áo hắn, ánh mắt như núi lửa sắp phun trào:
“Cố Tư Thành, anh bị mất trí chứ có phải bị thiểu năng đâu? Sao không tự mình làm đi!”
Hắn uỷ khuất nhìn cô, lại tỏ ra yếu ớt.
“Cô nhìn xem… đầu tôi choáng váng, tay chân thì run rẩy, làm sao mà tự chăm sóc bản thân được.
Chẳng lẽ cô khó chịu khi chăm sóc tôi sao? Hay là ly hôn rồi cô không muốn dính dáng gì đến tôi nữa? Người ta nói một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm mà.”
Được rồi cô nhịn.
“Nhưng mà Hàn Chi này, cô thực sự không còn chút tình cảm nào với tôi sao? Nếu từ bây giờ tôi đối xử tốt với cô, cô có rung động với tôi không?”
Những lời này nếu là người khác nói cô có thể xem là điều bình thường.
Nhưng mà riêng với Cố Tư Thành, nó giống như lời dẫn dụ của quỷ Satan, để đưa người ta xuống địa ngục tăm tối vậy.
“Anh câm miệng lại ngay! Còn nói mấy lời yêu đương gì đấy nữa thì tôi hoá kiếp cho anh.”
Cố Tư Thành mím chặt môi, ngoan ngoãn gật đầu.
Cơn giận dữ trong lòng cô cũng kịp thời hạ xuống, bàn tay đang nắm cổ áo hắn cũng liền buông ra, sau đó không màng đến bộ dạng nhếch nhác của hắn mà lạnh lùng quay đi.
“Hàn Chi…” Hắn gọi tên cô, thật khẽ.
“Gì nữa?”
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
AAAAAAA————-.
...----------------...
Buổi chiều.
Khi mặt trời dần tắt là lúc ánh chiều tà nhàn nhạt, nhè nhẹ đổ xuống từng đợt ánh sáng xinh đẹp, bao phủ lên tất cả mọi vật.
Thời điểm này bên ngoài khuôn viên bệnh viện yên tĩnh dị thường, khác xa với sự ồn ào, náo nhiệt ở căng tin.
Hàn Chi mang bộ dạng thất thểu ngồi một góc, phải khó khăn lắm cô mới trốn được ra đây, để tận hưởng chút bầu không khí tự do này.
Ở trong phòng Cố Tư Thành không rời cô nửa bước, hoặc là không cho cô rời hắn nửa bước.
Chỉ cần cô nổi điên là hắn lại lâm vào tình trạng đau đầu buồn nôn, thật khiến cô không thể nào mà chịu đựng được.
Cô đã rất nhiều lần tìm cách vạch trần hắn, nhưng mà Cố Tư Thành lại giống hệt như người thật sự không nhớ gì về cô.
Nếu cô không vì bản thân cũng từng trải qua việc như vậy, thì cô đã cho rằng hắn đang giả vờ mà trả thù cô rồi.
“Hàn Chi?”
Bất chợt giọng nói ấm áp từ trên đỉnh đầu vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô ngẩng đầu, gương mặt thoáng kinh ngạc:
“Thiếu Kiệt?”
Hắn nhìn cô cũng bất ngờ không kém: “Sao em lại ở đây?”
Cô đột ngột đứng dậy khỏi ghế, nắm lấy cánh tay đang bó bột của hắn, ánh mắt và giọng nói thực sự lo lắng:
“Còn tay anh làm sao thế? Sao lại thành ra thế này? Mà bị thương nặng như vậy cũng không gọi cho em?”
Trình Thiếu Kiệt âu yếm nhìn cô, đáy mắt tràn ngập niềm hạnh phúc.
“À… trong lúc anh lắp ráp thiết bị, không may tai nạn xảy ra, nhưng em yên tâm vết thương không nặng lắm đâu, chỉ cần cố định một tháng là có thể tháo nó ra được rồi!”
“Không nặng mà tận một tháng? Sao anh lớn rồi mà không chịu để ý chăm sóc bản thân mình vậy, thật không biết nên mắng chửi anh thế nào nữa.”
Cô chau đôi mày, gương mặt xinh đẹp cũng nhăn nhó lại, đến cái môi phiếm hồng như anh đào cũng khó chịu đưa ra, thật khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.
Dáng vẻ mê người này làm nhịp tim của Trình Thiếu Kiệt đột ngột tăng nhanh.
Hắn cười nhẹ, bàn tay còn lại liền dịu dàng vuốt tóc cô, thích thú trêu chọc:
“Cũng chính vì sợ nghe em chửi, nên anh mới không dám gọi cho em đó!”
“Anh thích chết có phải không?”
“Thôi nào đừng giận, nói anh nghe xem tại sao em lại ở đây? Có phải khó chịu chỗ nào không?”
Quả thực nhắc đến liền làm cô cảm thấy khó chịu, cô rời khỏi bàn tay của Trình Thiếu Kiệt, buông mình ngồi xuống ghế.
“Chuyện là….”
Trong lúc này Cố Tư Thành vẫn đi lại trong phòng, đột nhiên hắn cảm thấy có chút bất an.
Hàn Chi nói đi mua trà sữa cho hắn, nhưng mãi mà vẫn chưa thấy quay lại.
Theo như hắn tính toán, đoạn đường từ đây đến căng tin là 400m, tốc độ bước chân của người bình thường là 1,35m/s, như vậy sẽ mất 10 phút cho cả đi và về.
Thời điểm này khu nhà ăn sẽ đông hơn khu uống, cho nên thời gian chờ chỉ rơi vào khoảng 2-3 phút, tổng cả sẽ mất khoảng 14 phút.
Vậy mà bây giờ đã mất tới 25 phút, nghĩa là cô đang làm việc gì đó hoặc là đang gặp gỡ ai đó.
Hắn không đợi nữa, mà ngay lập tức mở cửa, phi thẳng ra ngoài..