Hàn Chi trở về nhà với một tâm trạng đầy giận dữ, cô nằm dài trên giường, cảm giác khó chịu vẫn cuồn cuộn dâng lên ở trong lòng.
Càng không muốn nghĩ, thì gương mặt Cố Tư Thành lại càng xuất hiện dày đặc trong tâm trí cô.
Cuối cùng cô bật dậy, lê thân xác mệt mỏi đi tắm một cái.
Nhưng mà khi vào trong nhà tắm, cô mới phát hiện ra trên cổ và vùng gần ngực của mình, từ lúc nào đã xuất hiện mấy vết đỏ mờ ám.
Trong đầu còn ngây thơ cho rằng chắc tối qua do muỗi cắn, cô trong lúc ngủ say không ý thức được nên đã đưa tay gãi.
Mà không biết rằng, phòng bệnh VIP đó đừng nói là muỗi, mà ngay cả một hạt bụi cũng không thể lọt vào, có chăng chính là do con muỗi biết ăn thịt người, đã nằm bên cạnh cô gây ra mà thôi.
Đợi sau khi cô tắm xong thì Hoa Mẫn cũng nấu xong cơm trưa cho cô, sau đó thì đi đến lớp học làm bánh.
Cô biết mong muốn của cô bé này chính là trở thành một thợ làm bánh giỏi, cho nên sau khi ly hôn với Cố Tư Thành cô đã để cho Hoa Mẫn được tự do theo đuổi giấc mơ của mình, cô còn tự nhủ sau này kiếm được tiền sẽ mở cho cô bé một tiệm bánh lớn.
Lúc này đã 11 giờ trưa, cô từ trên tầng hai đi xuống bắt gặp Tiêu Ngạn vẫn đang say sưa làm việc.
Cô chủ động bước tới, nhìn số liệu trên màn hình.
Tiêu Ngạn nhìn lên, bắt gặp ngay dáng vẻ mê hoặc của cô.
Thân mình xinh đẹp, làn da nõn nà, tóc đen dài buông xõa, trên người lại tản ra mùi hương của hoa, nhẹ nhàng, mê đắm, khiến người ta thất hồn lạc phách.
“Tình hình cổ phiếu AJS thế nào?”
Bất ngờ bị cô hỏi Tiêu Ngạn chợt giật mình, vành tai đỏ ửng, hắn lập tức rời ánh mắt khỏi người cô, đồng thời tay liền nhấp chuột.
“Vẫn đang giữ ở mức bình ổn, lợi nhuận tăng nhưng không đáng kể, tuy nhiên nghe theo lời cô, tôi vẫn đều đặn mua vào, ngày hôm nay lệnh thị trường của chúng ta đã đứng đầu sàn rồi”
“Tốt lắm! Ngành thực phẩm như đồ hộp, đồ ăn nhanh cũng đừng bỏ qua.
Sau này dịch bùng phát, những ngành này sẽ rất được quan tâm.
“À còn chuyện này, đại diện của Cố thị đã nhiều lần liên hệ với tôi, bọn họ mong muốn mua lại mảnh đất ở Trung Sơn - Nam Lộ, hiện tại cái giá mà họ đưa ra đã lên tới 5000 tỷ.”
Vừa nói Tiêu Ngạn vừa đưa điện thoại có chứa nội dung tin nhắn cho cô xem.
Nghe đến Cố thị Hàn Chi sửng sốt ra mặt.
Cố Tư Thành? Chẳng lẽ anh ta đã đánh hơi ra điều gì?
“Hàn Chi, chưa khi nào tôi thấy việc mua bán lại sinh lời nhanh như vậy, hay cô bán mảnh đất ở đây đi! Chúng ta có thể đầu tư vào khu vực khác!” Tiêu Ngạn không để ý đến vẻ kinh ngạc của Hàn Chi mà nói.
“Không thể bán!” Cô dứt khoát lắc đầu.
“Là 5000 tỷ đấy!” Tiêu Ngạn lập tức nhấn mạnh.
“Không vội!”
Cô sẽ biến con số này thành con số mà Tiêu Ngạn không thể nào tưởng tượng được.
“À, anh không để lộ thông tin gì với bên Cố thị chứ? Cố Tư Thành là một kẻ ranh ma, coi chừng hắn sẽ truy ra dấu vết của chúng ta.”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến rồi thì cô phải đặc biệt cảnh giác, Cố Tư Thành gian xảo mưu mô như sói vậy, thoắt cái đã nắm bắt được mọi chuyện rồi, cho nên cô không thể nào mà lơi là.
Tiêu Ngạn khẽ đẩy cao gọng kính:
“Yên tâm ID của cô tôi đã tạo mã ẩn danh, tên giao dịch trên sàn đều hoạt động dưới biệt danh Kaito, kể cả khi mua mảnh đất ở Sơn- Lộ tôi cũng chỉ để lại một chữ Tiêu mà thôi.
Cô khẽ mỉm cười gật đầu.
Có Tiêu Ngạn làm việc cô hoàn toàn yên tâm, đợi sau khi buổi đấu giá thành công, cô sẽ trả nợ cho Cố Tư Thành đồng thời cũng sẽ bán đi căn biệt thự này, chấm dứt mọi thứ liên quan đến hắn.
Lúc này điện thoại cô có tin nhắn gửi đến, là Cố Tư Thành.
[ Xin lỗi tôi không cố ý gạt em.
Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?
Không cần suy nghĩ thêm, cô lập tức đưa số điện thoại của hắn vào danh sách đen.
Lại nhìn đến bảng tin trên ứng dụng xã hội, đã hiển thị thông báo đến con số 99+, khiến cô tò mò kích vào.
Chả là sau khi ly hôn với Cố Tư Thành, cô đã chuyển chế độ kết hôn sang chế độ độc thân, sau đó còn đăng một bức ảnh xinh đẹp kèm theo status với nội dung là tuyển bạn trai.
Khỏi phải nói bên dưới comment nhảy liên tục, cho đến nay đã đạt tới mấy nghìn lượt bình luận.
Ngoài những bình luận khen ngợi về nhan sắc của cô, thì đại đa số đều là đám đàn ông tham gia ứng tuyển.
Lần trước cô cũng xem qua, còn vui vẻ mà rep lại mấy câu, nhưng mà kỳ lạ là đến lúc này, những bình luận kèm theo tài khoản của bọn họ đều đã không cánh mà bay.
(
Sau đó cô đăng tiếp một status nói muốn hẹn hò, tuy nhiên 10 phút sau thì bài đăng của cô cũng hoàn toàn biến mất.
Hoặc là bị báo cáo hoặc là có người đang cố tình Report tài khoản của cô.
Cô chửi thề một tiếng, rồi lập tức thoát ra ngoài.
Thời gian sau đó thì Cố Tư Thành không có bất kỳ động thái nào nữa, giống như trước đây, hắn hoàn toàn trở về con người băng lãnh như cũ.
Cô cũng không lấy làm lạ, Cố Tư Thành không phải là kiểu người có thể chạy theo sau người khác cầu xin sự tha thứ, nhất là đối với người vợ cũ từng bị hắn chán ghét như cô.
Hơn nữa mấy lời hắn nói trong bệnh viện cô cũng chưa từng xem là thật, hắn giỏi lừa gạt như vậy cô có ngốc mới tin.
Chỉ là mỗi lần nghĩ đến hắn, nhịp tim cô không khỏi tăng thêm, nhất là nụ hôn cuồng nhiệt khi đó, cảm giác như hơi thở của hắn vẫn còn vương lại trên môi cô vậy.
Cô không giỏi kiềm chế cảm xúc mà hắn thì lại quá ranh ma, nếu không kịp tránh xa, nhất định có ngày sẽ thịt nát xương tan, mà đến tro cốt cũng chẳng còn.
Cứ như vậy bọn họ vẫn tiếp tục cuộc sống của riêng mình, cho đến một tháng sau.
Hôm nay Hàn Chi dậy rất sớm, cô trang điểm nhẹ nhàng, cũng mặc một bộ trang phục đơn giản, sau đó gọi taxi đến nông trại xanh Bảo Bảo, đây là nơi tổ chức ngày hội trồng cây lớn nhất cả nước, và cũng là nơi mà Tổng bí thư Vương Gia Minh qua đời.
8 giờ sáng mọi hoạt động diễn ra ở đây vô cùng sôi nổi, mở đầu là bài phát biểu của Vương Gia Minh, sau đó là phần gặp gỡ, giao lưu giữa học sinh, sinh viên, cùng các nhà tài trợ, các công ty, doanh nghiệp lớn.
Cuối cùng thì bọn họ di chuyển đến khu vực trồng cây giống xanh.
Xuyên suốt buổi lễ Hàn Chi quan sát rất kĩ, Vương Gia Minh thể lực lẫn khí sắc vô cùng hồng hào, khoẻ mạnh, còn rất hăng hái tham gia cùng mọi người, hoàn toàn không giống với một người bị bệnh.
Vương Gia Minh trước giờ là một người lãnh đạo rất tốt, rất được mọi người yêu quý, kính trọng.
Nhất là vừa rồi, thấy ông không ngại nguy hiểm mà cứu một bé gái thoát khỏi việc bị bánh xe cẩu đè, thì cô càng thấy day dứt, đau lòng.
Chẳng lẽ một người lãnh đạo tốt như vậy, hôm nay phải chết hay sao?
Một lát sau Vương Gia Minh bước tới bàn tiếp nước, một tình nguyện viên thấy ông mồ hôi nhễ nhại, liền vội đưa đến cho ông một chai nước được lấy từ trong thùng đá lạnh ra.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại bước tới, cầm lấy chai nước này, rồi nhìn Vương Gia Minh nói:
“Ngài vừa vận động mạnh, hiện tại cơ thể đang nóng lên, nếu uống nước quá lạnh trong thời điểm này có thể dẫn đến sốc hệ tiêu hoá, gây co thắt thực quản, tức ngực, tốt hơn là ngài nên uống loại này.”
Nói xong cô đổi sang cho Vương Gia Minh một chai nước khác, mà không hề hay biết có một ánh mắt chết người đang nhìn chằm chằm vào cô.