Âm thanh mượt mà vang lên, tuy nhẹ nhàng nhưng lại có sức công phá cực lớn.
Cả căn phòng phút chốc lặng im như tờ, ai cũng không dám tin vào điều mà mình vừa nghe thấy.
“Không thể nào! Không thể nào! Tại sao người đó lại là cô được! Làm quái gì có chuyện lạ lùng như thế?” Hứa Đông Quân lắc đầu phủ nhận, hắn thà tin rằng cô đã ly hôn với Cố Từ Thành còn hơn là tin vào điều này.
“Hàn Chi, chị có biết chị nói như vậy trông rất nực cười không?” Hứa Tô Châu ưỡn ngực tự tin, trong lời nói ẩn chứa bao nhiêu là miệt thị.
Hứa Vạn Bằng nhìn qua một lượt những vẻ mặt đang kinh ngạc, sau đó tận lực đè nén cơn giận xuống: “Hàn Chi con đừng ăn nói xằng bậy, đây không phải là chuyện để con có thể mang ra đùa!”
“Đúng vậy! Chuyện này là không thể nào!”
“Không thể nào!”
Cô không vội trả lời bọn họ, mà điềm nhiên lấy giấy bút từ trên bàn, tiếp theo ký một chữ.
Xong xuôi ngón tay trắng như ngọc khẽ đẩy về phía trước.
“Trợ lý Lưu, anh kiểm tra kỹ ở dưới mỗi giao dịch sẽ có một chữ ký điện tử, anh cứ đem cái này đi so sánh sẽ rõ.”
Dù không muốn tin nhưng thấy cô đưa ra bằng chứng như vậy, Hứa Vạn Bằng và tất cả bọn họ chỉ còn cách thuận theo.
Ai nấy cũng đều căng thẳng chờ đợi.
Quả nhiên, trong mỗi phiên giao dịch đều xuất hiện một chữ ký điện tử, mà chữ ký này lại hoàn toàn trùng khớp với chữ ký tay của cô.
Sau khi xác nhận xong, thì những lời bàn tán còn diễn ra sôi nổi hơn nữa.
Nếu như là người khác thì Hứa Vạn Bằng chắc chắn sẽ tay bắt mặt mừng mà cảm ơn vị cổ đông này, vì đã cứu Hứa thị một bàn thua trông thấy.
Nhưng mà đổi lại là Hứa Hàn Chi, thì ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như đứa con gái này đang cố tình chơi ông ta một vố vậy.
“Tại sao con lại có số tiền lớn như thế? Là Cố Tư Thành cho con hay từ đâu mà có?”
“Cha phải điều tra cho rõ, nhỡ đâu là tiền phạm pháp.”
“Hay cô và Cố Tư Thành đã thông đồng với nhau, nhằm hãm hại Hứa thị?”
Liên tiếp là những lời chất vấn từ cha con Hứa Vạn Bằng, nhưng một câu cũng không lọt vào tai Hứa Hàn Chi.
Cô không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, sau đó đứng dậy.
Gương mặt đẹp như thiên sứ, giọng nói lạnh như băng, tựa như hoa anh túc trong bóng đêm, tản ra uy lực khiến người ta không thể khinh thường.
“Điều đó thì không cần các người quan tâm, các người chỉ cần biết tôi bây giờ đã trở thành cổ đông lớn thứ 2 ở Hứa thị, sau này nếu có bất kỳ cuộc họp quan trọng nào cũng đều phải thông qua ý kiến của tôi.”
Hứa Vạn Bằng để tôi đi đến bước đường này thì ông cũng đừng trách tôi.
Dứt lời, cô nhấc đôi giày cao gót, kiêu hãnh rời đi.
Vốn dĩ cô không muốn nhúng tay vào việc kinh doanh của Hứa thị, cho đến khi cô tình cờ biết được bí mật của một năm sau.
Đó là trước khi cô bị truy sát, cô đã phát hiện ra lúc thành lập Hứa thị mẹ cô đã bỏ số tiền không ít, sau này số tiền đó được quy thành cổ phiếu và niêm yết trên sàn.
Nhưng chẳng hiểu vì sao sau khi mẹ cô chết số cổ phiếu này lại rơi vào tay Trương Lệ Lệ, cho đến khi cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bà ta và Hứa Đông Quân.
Thì ra bà ta đã thông đồng với luật sư, trắng trợn cướp đi số cổ phiếu này.
Cho đến giờ cô vẫn hoài nghi, không biết vụ cô bị truy sát đó có liên quan đến mẹ con bà ta hay không.
Nhất là sau khi tiếp xúc với Cố Tư Thành, cô lại càng nảy sinh nghi ngờ hơn.
Cố Tư Thành là người thông minh, lắm mưu nhiều kế, hắn rất khôn ngoan lại kín kẽ, nếu như sai người giết cô đương nhiên sẽ không để lộ tung tích, càng không để một tên sát thủ trực tiếp đi tố cáo hắn như vậy.
Có thể trong chuyện này vẫn còn nhiều bí mật mà cô không biết, cũng như còn nhiều kẻ thù mà cô đang phải đối mặt.
Nhưng dù là việc kinh thiên động địa hay là kẻ thủ ác như thế nào thì cô cũng không sợ, bởi vì cô là người đã ngủ ở cửa môn quan một đêm, như thế còn gì đáng sợ hơn nữa.
Cứ đợi đấy! Cô nhất định sẽ lôi từng con chuột nhắt một ra ánh sáng.
Cố thị.
“Cố tổng ngài xem này, Hứa tiểu thư vậy mà đã trở thành cổ đông lớn thứ 2 của Hứa thị rồi.
Bình thường cô ấy vô tri hưởng thái bình đến khi ra tay lại thâu tóm gần một nửa Hứa thị, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
Sắc trời dần lan sang màu hồng rực đầy huyễn hoặc, đường chân trời loáng một tia sáng, chiếu vào bóng dáng cao lớn của người đàn ông.
Trong căn phòng làm việc sang trọng, Cố Tư Thành ngồi lặng im trên ghế, nghe tiếng Nhất Phàm nói, sắc mặt hắn không chút dao động.
Đôi mắt cương nghị phản chiếu hình bóng của đám mây, càng tăng thêm vẻ đẹp vốn có.
Trên bàn là một tờ giấy nợ, với nét bút mềm mại, thanh mảnh, phía cuối cùng còn ghi rõ ba chữ Hứa Hàn Chi.
Hắn nhớ rõ lúc đó ánh mắt cô thật kiên định, cứng rắn lại quật cường khi đưa ra điều kiện với hắn.
“Cố Tư Thành, tôi còn có một điều kiện, tôi muốn cổ phiếu của Hứa thị.
Chắc chắn sau khi tin tức ly hôn của chúng ta lên báo, cổ phiếu của Hứa thị sẽ giảm mạnh.
Tôi đã điều tra rồi, ít nhất sẽ có hơn 40% số cổ phiếu của các cổ đông không trực thuộc công ty sẽ được bán ra, đến lúc đó tôi muốn mua tất cả số cổ phiếu này, cho nên tôi mong muốn anh hãy giúp tôi.”
Khi nghe những lời đó hắn thực sự đã rất bất ngờ.
Bởi đối với Cố thị tầm ảnh hưởng của việc ly hôn chả là cái thá gì, nhưng hắn chưa nghĩ đến đối với Hứa thị thì sẽ là một cuộc khủng hoảng, mà cô trong một thời gian ngắn đã nắm rõ được tình hình, còn điều tra ra cả số lượng cổ phiếu lẫn cổ đông không trực thuộc không ty, điều mà ngay cả người ở Hứa thị cũng không nắm rõ được.
Tai sao cô lại đột nhiên trở nên thông minh, nhạy bén như vậy?
Nhưng mà đương nhiên hắn không dễ gì đồng ý với yêu cầu của cô, cho đến khi cô đứng chắn trước mặt hắn, và đưa ra đề nghị:
“Nếu như tôi không có khả năng chi trả thì Hứa thị sẽ thuộc về anh!”
Thế này còn không phải là mở đường cho sói vào nhà sao?”
Cố Tư Thành vẫn ngồi lặng im như thế, toàn thân tản ra nguy hiểm giống như loài báo đen, khiến người ta cảnh giác cũng khiến người ta si mê mà tự động thuần phục dưới chân hắn.
Hứa Hàn Chi, tôi sẽ cho cô biết cảm giác thế nào là thân bại danh liệt..