Cố Tổng Xin Ngài Nhẹ Tay


“Chị, chúng ta đang đi đâu thế?” Lệ Nhất Hiên tò mò nhìn ra ngoài đường lớn.

Trong ánh mắt rõ ràng có chút bất an mặc dù chính cậu là người bám theo cô trước.

Có lẽ vì cậu ta gặp qua cha mẹ mình rồi chăng?Mộ Ngôn suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn quyết định mở miệng về cuộc gặp gỡ của cô với cha mẹ cậu ta dù biết thật ra thì cậu ta không biết thì sẽ tốt hơn… Đương nhiên cách gặp gỡ cụ thế được đơn giản hóa và lược bỏ những yếu tố không cần thiết.Hệ thống vừa quay về: […] Cái này khác gì bịa từ đầu tới cuối chứ?Nhìn hoàn cảnh xung quanh chốc lát, nó quyết định… quay về với hội hệ thống của nó.

Dù sao trong thời gian ngắn chắc cũng sẽ không có chuyển biến gì… đi? Khi nào có nhân vật chính xuất hiện nó kiểu gì cũng sẽ nhận được thông báo trở về thôi.“Vậy là… Cha mẹ biết em trở về rồi à?” Mặt cậu ta rõ ràng lộ ra vẻ khó tin.“Ừm.”“Cha mẹ em muốn em ở chỗ chị một thời gian sao?”“Đúng vậy.

Giờ em yên tâm rồi chứ?”Lệ Nhất Hiên ngơ ngác nhìn nụ cười lạnh nhạt trên môi cô.

Từ khi cậu ta ở chung với cô cậu ta chưa từng thấy cô cười qua.


Đây là lần đầu tiên.Hai người ngồi trên xe một lúc lâu mới tới được nơi.Mục đích đến của họ là một căn biệt thự ba tầng trong khu Long Uyển.

Nhìn thôi đã có cảm giác sặc mùi tiền.Tài xế xuống xe cung kính giúp cô mở cửa xe: “Tiểu thư, mời.”Mộ Ngôn cũng thuận thế xuống xe đi vào trong biệt thự.

Bên trong biệt thự chỉ có duy nhất ba người.

Một quản gia, một giúp việc và con gái bà ta.Nhìn căn biệt thự sạch sẽ ngăn nắp cô coi như cũng có chút vừa lòng, chỉ là…: “Chú Phương, mai cho người đổi hết nội thất trong nhà sang dáng nội thất theo phong cách Châu u đi.

Rèm cũng đổi sang màu đỏ rượu.”Chú Phương hơi sủng sốt chút, nhưng rất nhanh cung kính cúi đầu đáp lại: “Vâng, tiểu thư.”“Đi thôi.” Mộ Ngôn dắt tay Lệ Nhất Hiên cùng nhau lên tầng.“Tiểu thư, có cần tôi dẫn đường cho không?” Con gái người giúp việc lập tức đứng ra xung phong chỉ đường.Ánh mắt Mộ Ngôn nhìn cô ta càng lúc càng sâu: “Được thôi.”Cô ta thấy cô đồng ý liền chạy ra đằng trước dẫn đường.

Cảm giác giống như chủ nhà đang chỉ đường cho khách vậy.

Tư thế này thật sự khiến cô có chút khó chịu.Khóe mắt cô khẽ liếc xuống nhìn bà giúp việc.

Dáng vẻ của bà ta lúc này khúm núm rất mất tự nhiên, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.Chỉ như vậy thôi cũng đủ để cô đoán ra chuyện gì đã xảy ra trong căn nhà này.Chu Phương là người duy nhất đã thông qua ải đầu tiên của cô…Tài xế thì tạm thời chưa thể đánh giá được.Căn phòng hai người được sắp xếp là hai căn phòng trên tầng ba.

Mở ra bên trong thật sự đủ rộng lớn.

Thiết kế căn phòng cũng đủ xa hoa.


Chẳng qua… nó chắc chắn chỉ là căn phòng được dùng để cho khách ở lại thôi.[Chủ nhân, ngài có phải quá mức đa nghi rồi không?] Hệ thống vừa đi chơi về, tâm tính cực kỳ tốt.

Đến giọng nói cũng có vẻ có nhân khí hơn một chút.‘Không đâu.

Lúc ta mua căn biệt thự này đã nhìn qua tổng thể kiến trúc của nó.

Căn phòng ngủ chính nằm ở góc bên trái ngoài cùng.

Nơi đó có cửa sổ chạm sàn thay cho hai mặt tường.’Căn phòng nhìn qua cực kỳ thoáng mát với view ra mặt hồ cực đẹp nên cô mới chọn căn biệt thự này.“Chị, người hầu kia, em không thích cô ta.” Lệ Nhất Hiên dù sao cũng là con nhà quyền quý, tiếp xúc với lòng người từ nhỏ nên các giác quan đặc biệt nhạy bén, nhất là với cảm xúc tiêu cực của người khác, mặc dù chỉ áp dụng với những người tâm tư không đủ kín đáo.Con gái của người giúp việc cũng là một ví dụ rõ ràng.“Chị cũng không thích cô ta.” Mộ Ngôn hờ hững mở miệng.

“Thôi, muộn rồi, em trở về phòng mình đi.”Lệ Nhất Hiên nhìn đồng hồ mới có hơn chín giờ tối cũng không nói gì, ngoan ngoãn chạy ra ngoài.

Lúc ra ngoài rồi còn không quên giúp cô đóng cửa đàng hoàng.Mộ Ngôn thấy trong phòng thật sự chỉ còn lại mình cô, bên trong phòng cũng không có máy ghi âm, camera mini hay những thứ tương tự như vậy thì mới lôi điện thoại ra bấm một cái số có tựa là con số 7.Tiếng điện thoại vang lên chưa đầy ba giây thì bên kia đã bắt máy.

Người bắt máy có vẻ chỉ là một cô bé, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến có chút rợn người: “Alo?”“Tiểu Thất.”Chỉ hai từ đơn giản như vậy cũng khiến cho cô gái bên lập tức chuyển biến thái độ: “Boss! Là chị thật sao!”“Vui tới vậy à?” Giọng nói Mộ Ngôn lúc này cũng không hề lạnh nhạt như thường ngày mà còn mang theo chút ôn nhu hiếm có.“Vâng! Chị không biết là em chờ cuộc gọi này bao lâu đâu!” Tiểu Thất phấn khích mở miệng.“Xin lỗi.” Để tránh cho mẹ cô nghi ngờ nên cô đã hạn chế liên lạc với bọn Tiểu Thất suốt thời gian mẹ cô chữa bệnh.


Mặc dù cô biết nếu cô để lộ ra cũng không sao, nhưng cô lại có cảm giác mẹ cô chắc chắn không muốn biết chuyện này.Dù sao bệnh của bà cũng không có khả năng chữa khỏi, còn không bằng để bà sống yên ổn khoảng thời gian cuối cùng của đời mình.“Boss, sao chị phải xin lỗi chứ!” Tiểu Thất rõ ràng trở nên lúng túng trước lời xin lỗi đột ngột của cô.

“Chắc chắn là boss đã rất bận vào khoảng thời gian này nên chị mới không liên lạc với bọn em.”“Được rồi.

Chị muốn em với Tiểu Cửu đến S thị trong thời gian sớm nhất.”“Bên đó có kẻ không có mắt đụng tới chị sao?” Tiểu Thất hưng phấn hỏi.“Không, chị chỉ đang thiếu hai cái chân sai vặt thôi.

Nếu em không thích có thể ---”Lời nói của cô chưa dứt ra khỏi miệng, Tiểu Thất lập tức phản ứng dữ dội: “Không! Không! Em thích! Chị đừng để tên nào chiếm vị trí của em đấy! Em sẽ không nhịn được giết hắn ta mất!”“Được rồi… Không cần ---” Mộ Ngôn không nhịn được bật cười nhìn điện thoại đã tắt máy trên tay.

“Đứa ngốc này…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận