Cô Trịch Ôn Nhu

“Tử Tranh...” Giọng nói trong trẻo của Giang Hoài Khê mang theo hơi thở không ổn định vang lên từ phía xa, phá vỡ không khí lúng túng đột nhiên xuất hiện của Lục Tử Tranh và Giang mẹ.

Lục Tử Tranh cắn cắn môi, hít sâu một hơi, tự động viên tự cổ vũ cảm xúc bình tĩnh lại, sau mới nhẹ giọng đáp lại: “Hoài Khê, tôi và dì ở đây.”

Sau một trận bước chân “Lạch cạch lạch cạch” cấp thiết hoảng loạn của Giang Hoài Khê vang lên, chốc lát sau liền xuất hiện ở trước mặt Lục Tử Tranh cùng Giang mẹ. Có lẽ vì nàng đi vội, trong trời đông giá rét thế này chóp mũi lại ứa ra vài giọt mồ hôi nhỏ, hơi thở hơi hổn hển, nhẹ nhíu mày, mang theo chút lo âu nhìn Lục Tử Tranh. Sau khi không được Lục Tử Tranh đáp lại, nàng lại dùng ánh mắt nghi vấn, liếc nhìn qua Giang mẹ.

Nàng đã quá quen thuộc Lục Tử Tranh rồi, tuy rằng Lục Tử Tranh đã cực lực duy trì vẻ mặt như thường, nhưng ảm đạm sâu trong ánh mắt cô, Giang Hoài Khê chỉ một chút liền tóm được.

Giang mẹ cúi đầu nhìn giày Giang Hoài Khê, nhịn không được cười lên: “Sao con lại mang dép bông trong phòng bà nội ra tới bên ngoài luôn rồi?” Thường ngày Giang Hoài Khê là một đứa trẻ tuân thủ phép tắc lễ nghi, từ khi con bé bắt đầu hiểu chuyện, mặc dù trong nhà không có người ngoài, nó cũng chưa bao giờ ăn mặc đồ ngủ xuống lầu. Hôm nay lại không chờ đến lúc đổi giày, cứ vậy mà mang dép bông trong phòng ngủ đi ra, khẩn trương lo lắng đối với Lục Tử Tranh, hiển nhiên thấy được chút ít rồi.

Giang mẹ thở dài, mặc dù bà sớm biết con gái nhà mình e rằng đã bị ăn sạch rồi, vào giờ phút này, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút không vui cùng chua xót. Bà hiểu ánh mắt chất vấn của Giang Hoài Khê, nhưng cũng không tính trả lời con bé. Bà biết trình độ bảo bối của Giang Hoài Khê đối với Lục Tử Tranh, cũng biết con bé không nỡ khiến Lục Tử Tranh có một phân một phần khó xử nào, kể cả một chút uất ức cũng không được. Nhưng mà Giang Hoài Khê lại không biết, bản thân bà làm mẹ, đối với con gái mình cũng cưng yêu như thế, mặc dù biết rõ có mấy lời nếu nói ra sẽ khiến Giang Hoài Khê không vui, sẽ nổi cáu, bà cũng nhất định phải nói.

Giang Hoài Khê chẳng hề để ý đến câu hỏi của mẹ mình, chỉ là nhẹ giọng kêu mtộ tiếng: “Mẹ...” Trong giọng nói mang theo chút ý tứ cầu xin.

Giang mẹ nhìn Giang Hoài Khê một chút, bất đắc dĩ lại cưng chiều. Từ khi nó rời nhà đi, một năm ít khi Giang Hoài Khê về nhà được mấy lần, chứ nói chi là nhẹ giọng nói chuyện với mình như vậy. Thôi vậy, trước cứ như vậy đi.

Giang mẹ nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lục Tử Tranh, một cái một cái, không nhẹ không nặng, cũng như vỗ vào trong lòng Lục Tử Tranh, ý vị thâm trường. Giọng bà ôn hòa, mang theo nụ cười nhẹ trên mặt nói: “Có cơ hội thì chúng ta tán gẫu tiếp, bây giờ dì muốn vào trong xem thử cơm tối chuẩn bị thế nào rồi, bảo Hoài Khê mang con đi dạo xung quanh nhà nhé.” Nói xong, bà liền dịu dàng quay người rời đi.

Giang mẹ vừa đi, đôi mắt Giang Hoài Khê liền chăm chăm nhìn Lục Tử Tranh, chau mày không yên lòng, nói: “Mẹ tôi có nói gì với cậu không?”

Lục Tử Tranh mím mím môi, giãn mày mặt ra giả vờ ung dung: “Chỉ là tùy tiện tán dóc mà thôi, nói với tôi những chuyện ngu xuẩn hồi bé cô làm.” Cô thấy dáng vẻ Giang Hoài Khê vẫn nhíu mày căng thẳng, mũi chua chua, vội quay người chớp chớp mắt để che giấu, tiếp tục nói sang chuyện khác: “Dì vạch trần nội tình của cô hết rồi, không nghĩ đến khi bé cô đần độn lại đáng yêu như vậy, ôi, xem ra sau này cô không thể giả vờ cao lãnh trước mặt tôi nữa rồi.”

Ánh mắt Giang Hoài Khê ảm dần, nhẹ nhàng khịt khịt mũi, như thỏa mãn tâm nguyện của Lục Tử Tranh, tiến lên phía trước sóng vai cùng cô, chỉ vào ngôi nhà nhỏ trước mắt, đổi đề tài nói: “Có muốn vào xem hay không?” Nàng biết Lục Tử Tranh không muốn nói, nên cũng không định miễn cưỡng cô.

Lục Tử Tranh tất nhiên là vui vẻ đáp ứng.

Giang Hoài Khê đẩy cửa gỗ ngôi nhà nhỏ ra, giọng lên cao như đang kể một chuyện cũ canh cánh trong lòng: “Năm đó cậu dẫn tôi về trường học của cậu, nhưng chỉ cho tôi đứng ngoài cổng quan sát được mỗi cái cổng chính, thế nhưng hôm nay tôi dẫn cậu đi vào thánh địa tuổi thơ của tôi, cậu nói đi, cậu nên xúc động rơi lệ chuẩn bị lấy cái gì đáp lại hả?”

Lục Tử Tranh uất ức nói: “Đó là trong dịp nghỉ phép nên bảo vệ không cho vào bộ.”

Giang Hoài Khê đơn giản gắt gỏng nói: “Tôi không xem quá trình, chỉ xem kết quả.”

Lục Tử Tranh hừ nhẹ một tiếng, nhẹ giọng kêu gào: “Bạo quân.”

Nguyên đán của năm nhất đại học, sau khi thật sự dẫn Giang Hoài Khê về nhà, Lục Tử Tranh liền bắt đầu hối hận. Ngồi đằng sau xe Giang Hoài Khê, cô bèn bắt đầu cầu nguyện, cầu kẹt xe, cầu nổ săm xe, cầu xe bị chết máy, đáng tiếc, không như mong muốn, ngày đó suông sẻ ra ngoài, hai người một đường an toàn thông suốt mà về đến trong nhà Cư Châu.

Lục Tử Tranh đâm lao phải theo lao, cho dù không hề tình nguyện, cũng không định chặn Giang Hoài Khê ở bên ngoài cửa nhà. Sau khi dẫn Giang Hoài Khê vào nhà xong, cô cũng không thèm quan tâm gì Giang Hoài Khê, tự mình nói chuyện vài câu với mẹ xong bèn đi vào phòng ngủ, vứt Giang Hoài Khê ở phòng khách, hi vọng dùng thờ ơ để Giang Hoài Khê thức thời biết khó mà lui.

Ở trong phòng ngủ, Lục Tử Tranh mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện của mẹ cùng Giang Hoài Khê, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười của hai người, thật hiếm thấy, Giang Hoài Khê dường như chung đụng khá tốt với mẹ, trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Về sau, cô mới biết, thì ra mẹ vô cùng yêu thích Giang Hoài Khê. Bởi vì dù cho nhìn ra được cô không thích Giang Hoài Khê, hôm sau mẹ vẫn sai cô, bảo cô dẫn Giang Hoài Khê ra ngoài đi dạo chơi đùa một chút, còn hạ xuống mệnh lệnh bắt buộc, không đến trời tối không được phép trở về.

Trên đường, cô cùng Giang Hoài Khê một trước một sau mà đi tới, lặng im không nói gì. Sau khi Giang Hoài Khê đi được một đoạn đường, đột nhiên đưa ra yêu cầu, nói rằng: “Dẫn tôi đi xem trường học trước đây của cậu đi.”

Lục Tử Tranh hơi run run, đây là yêu cầu hay là mệnh lệnh? Hiển nhiên, cô cảm thấy càng giống cái phía sau hơn, thế là giễu cợt một tiếng, lãnh ngạnh từ chối nói: “Tôi sớm đã quên đường đi thế nào rồi, kỳ thực Cư Châu cũng không có chỗ gì đáng chơi, tôi chẳng qua chỉ dẫn cô đi trên đường hoặc là đi dạo công viên siêu thị một chút thôi, nếu cô cảm thấy nhàm chán, có thể về Lâm Châu trước.”

Giang Hoài Khê lại không phản đối, giọng lên cao bảo: “Ồ? Thật à? Tôi lại cảm thấy chơi rất vui, vui nhất là ở nhà cậu, tôi còn hy vọng được nghỉ tết Nguyên Đán 7 ngày nữa cơ.”

Lục Tử Tranh vừa định phản bác Giang Hoài Khê, xa xa lại trông thấy một cô gái tóc dài xinh đẹp kéo tay một chàng trai hạnh phúc ngọt ngào đi về phương hướng hai người. Trong nháy mắt sắc mặt cô âm trầm xuống, nhẹ giọng dặn dò Giang Hoài Khê nói: “Quay người lại, đi về phía trước, sau đó rẽ phải.”

Nhất thời Giang Hoài Khê không rõ vì sao, ngưng bước chân lại đứng tại chỗ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lục Tử Tranh quay người lại, không nói hai lời, kéo đi Giang Hoài Khê vẫn đang sững sờ. Đáng tiếc, vẫn nghe thấy Chu Phương Phàm ở phía sau kinh ngạc do dự mà gọi cô: “Tử Tranh?”

Lục Tử Tranh cắn cắn môi, đi nhanh hơn. Giang Hoài Khê cau mày, hiếm khi ngoan ngoãn bước nhanh đuổi kịp Lục Tử Tranh.

Chu Phương Phàm trực tiếp buông tay bạn trai ra, chạy nhanh vài bước đến phía sau Lục Tử Tranh kéo lại tay cô, đứng trước mặt mà kinh ngạc nhìn cô. Môi cô ta run rẩy chuyển động hồi lâu, xài hết tất cả can đảm, cũng chỉ hỏi một câu thế này: “Thật là cậu? Mấy năm qua, cậu vẫn khỏe chứ?”

Lúc thật sự mặt đối mặt, Lục Tử Tranh ngược lại thong dong bình tĩnh. Cô giẫy ra tay Chu Phương Phàm, mím môi cười nhạt, đáp: “Tôi rất khỏe, lẽ nào tôi cần phải không khỏe sao?”

Chu Phương Phàm nỉ non: “Không phải... Mình không phải ý này...”, lúc còn muốn nói thêm cái gì, bạn trai cô ta lại đuổi tới, nghi hoặc mà nhìn Lục Tử Tranh hỏi: “Phàm, làm sao vậy, gặp được bạn bè sao?” Nói xong, còn đưa tay ra về phía Lục Tử Tranh, khuôn mặt rạng rỡ cười nói: “Chào cậu, mình là bạn trai của Phương Phàm, Từ Nghị.”

Lục Tử Tranh không đưa tay ra, chỉ nhẹ gật gật đầu về phía cậu ta, sau đó vẫy vẫy tay về phía Chu Phương Phàm, nói rằng: “Tôi còn có việc, đi trước, gặp lại.”

Chu Phương Phàm vội vàng bật thốt lên gọi: “Chờ chút, Tử Tranh, cho mình số điện thoại cậu được không? Mình... Mình còn mấy lời, muốn nói với cậu.”

Nhưng Lục Tử Tranh chỉ ngưng bước chân lại, nhẹ giọng đáp lại cô ta: “Không phải trước đây cậu nói, cậu tin vào duyên phận sao? Nếu chúng ta có duyên, ắt sẽ gặp lại.” Sau đó, bước chân tăng tốc rời đi.

Giang Hoài Khê quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Phương Phàm đang thê lương thảm thiết, sau đó lại quay đầu về, không xa không gần mà theo sát Lục Tử Tranh.

Đi được hồi lâu, rốt cuộc Lục Tử Tranh dừng lại trước mặt một trường học, trên cửa trường mang bảng hiệu “Trung học số 1 Cư Châu”, Lục Tử Tranh quay đầu lại, hiếm khi khuôn mặt tương đối tươi tắn, nói rằng: “Không phải cô muốn xem trường tôi học sao? Đây chính là trường trung học cơ sở của tôi.”

Sau lần ôm mẹ khóc ở cổng trường năm đó, cô đã từng âm thầm thề thốt trong lòng, sẽ không bao giờ quay về nơi này nữa, nhưng hôm nay, sau khi gặp gỡ Chu Phương Phàm, cô lại ma xui quỷ khiến mà dẫn theo Giang Hoài Khê tới nơi đây.

Cô nhìn Giang Hoài Khê hơi ngạc nhiên mà đánh giá trường học, đưa tay lôi kéo nàng, hấp dẫn lấy sự chú ý của Giang Hoài Khê, khuôn mặt trầm tĩnh nói với nàng: “Những điều liên quan đến tôi mà cô từng nghe thấy, tất cả đều là giả dối.”

Khóe môi Giang Hoài Khê lộ ra một độ cong xinh đẹp, đôi mắt sít sao nhìn chằm chằm Lục Tử Tranh, nghiêm túc kiên định trả lời cô: “Tôi tin mà.”

Giọng nói và ngữ điệu của nàng chân thành như vậy, Lục Tử Tranh nghe xong nhưng chỉ đáp về một nụ cười nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Nhưng có một điều là sự thật, tôi thật sự thích con gái. Người vừa nãy, là mối tình đầu của tôi.”

Giang Hoài Khê cau mày nhìn cô.

Cô nhìn Giang Hoài Khê, khóe môi mang theo ý cười lẫn vài phần tự giễu, hơi ác ý cảnh cáo nói: “Vì thế, Giang Hoài Khê, cách xa tôi một chút. Tôi là người đồng tính, đối với con gái mà nói, tôi là hệ số nguy hiểm, không kém gì biến thái cả.”

Giang Hoài Khê cũng trong nháy mắt đó, biến mất đi ý cười bên môi, giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Ngại quá, biến thái ở trong từ điển của tôi, không phải được định nghĩa như thế. Cậu sỉ nhục chính bản thân cậu, cũng là sỉ nhục tôi.”

Sau đó, vẻ mặt nàng hòa hoãn lại, đi tới trước cổng sắt, chỉ vào một cây hòe to lớn trong sân trường, hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra: “Cây kia lớn quá, trước đây các cậu đi học, có phải mùa hạ sẽ ở đó hóng gió hay không? Giờ tôi vào trong được không?”

Khi đó, Lục Tử Tranh sâu sắc nhìn Giang Hoài Khê, không nói tiếng nào.

Nếu nhất định phải tính toán, lần động tâm đầu tiên của Lục Tử Tranh đối với Giang Hoài Khê là vào lúc nào, có thể, chính là lúc ấy, lại có thể, là càng sớm hơn. Cho dù Lục Tử Tranh không muốn thừa nhận, nhưng trong tiềm thức cũng đã sớm rõ ràng, vì thế, câu cảnh cáo kia của cô, có lẽ không chỉ nói cho Giang Hoài Khê nghe được, mà là cũng nói cho bản thân cô nghe thấy. Cô muốn Giang Hoài Khê cách xa cô một chút, đừng trở về trêu chọc cô nữa, bởi vì, cô biết sự hấp dẫn của Giang Hoài Khê đối với mình, cho nên lại càng sợ hãi lại một lần nữa sa vào trò chơi tình cảm của kẻ có tiền.

Giang Hoài Khê mang theo Lục Tử Tranh đi vào một phòng lại một phòng, tỉ mỉ kiên nhẫn giới thiệu mỗi chức năng của từng phòng, phòng âm nhạc, phòng mỹ thuật, phòng vũ đạo, phòng thư pháp...

Tâm tư Lục Tử Tranh có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng lên tinh thần như cũ, trong lúc Giang Hoài Khê giới thiệu hoặc là phụ họa hai câu, hoặc là hỏi thăm hai câu.

Thời điểm cuối cùng đi ra ngoài, Lục Tử Tranh trêu ghẹo nói: “Không nhìn ra Giang tiểu thư đa tài đa nghệ như vậy, thật sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nhỉ.”

Giang Hoài Khê đóng cửa lại, không phản đối, cười chế giễu: “Đó là mắt cậu vụng về.”

Hai người quay trở về, trên bầu trời phong phú bỗng xuất hiện tuyết trắng tung bay, đường đi cũng không xa, nhưng tuyết rơi có phần hơi lớn. Giang Hoài Khê hơi lo lắng vì hôm nay Lục Tử Tranh chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng manh, thế là định cởi áo ra để làm vật che đậy cho cô, nhưng Lục Tử Tranh lại đưa tay bắt được tay đang cởi áo khoác của nàng, nói khẽ: “Vài bước đường mà thôi, đi nhanh tới đó là được rồi.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê cúi đầu nhìn cô, hai người đứng đối mặt nhau, trong nhất thời đều lặng im không nói gì. Giang Hoài Khê buông lỏng tay, đôi mắt hơi rũ xuống, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Tử Tranh, nếu mẹ tôi có nói gì khiến cậu khó xử không vui, tôi thay bà xin lỗi cậu, hi vọng cậu đừng để trong lòng.”

Lục Tử Tranh hơi run run, hóa ra Giang Hoài Khê vẫn nhớ chuyện này, có thể thấy được tâm tình nàng ẩn giấu dưới bề ngoài ôn hòa là thế nào. Nàng luôn trầm mặc, lơ đãng như thế, mỗi giờ mỗi khác đều toát ra sự dịu dàng của nàng, làm trái tim cô cũng bị rung động theo. Mũi Lục Tử Tranh đau xót, cảm thấy trong lòng hơi đau đớn, nghiêng đầu nhìn tuyết trắng tung bay, hạ thấp giọng xuống trả lời Giang Hoài Khê: “Không có, cô đừng lo lắng, mau khoác áo vào, đừng để bị cảm.”

Trận tuyết này khí thế to lớn, nếu như nó vẫn liên tục kéo dài tới ban đêm, vậy có thể đắp lên cả một đám người tuyết óng ánh sáng khiết, chúng nó có thể cùng nắm tay nhau, vượt qua đêm tối dài lâu giá lạnh, đến khi ấm áp của sáng ngày mai đến. Lục Tử Tranh liền nghĩ tới khi đó Giang Hoài Khê đã nói với cô, đóa hoa dùng vui sướng tưới nước, mãi mãi sẽ không héo tàn.

Lời nói của Giang mẹ mang theo dò thám, trông bông có kim, không gì đáng trách. Lục Tử Tranh đã sớm biết, cũng đã chuẩn bị tâm lý xong, tình yêu cô muốn theo đuổi, vốn đã không hề tầm thường, ắt sẽ có cửa ái khó khăn như thế. Dọc đường có người ấy, khổ một chút cũng đồng ý.

Đối với Giang Hoài Khê, cô từng vô số lần động tâm, nhưng cũng không mấy lần dao động qua. Nếu Giang Hoài Khê có thể cho cô một ánh mắt khẳng định, một lời nói kiên định, cho cô một lập trường dũng cảm, cô cũng có thể sinh ra vô hạn dũng khí, đồng ý vì nàng, vì yêu mà vượt qua mọi chông gai, dũng cảm tiến tới, có gặp trắc trở cũng sẽ không buông tha.

Lục Tử Tranh sóng vai cùng Giang Hoài Khê đi ở trong tuyết, tuyết lao vào mặt, lại lạnh đến trong lòng.

Thế nhưng mà, cô cũng biết, kỳ thực Giang Hoài Khê cũng giống cô, sợ hãi không tin vào cái gọi là mãi mãi, vĩnh viễn không biết được, ngày mai sẽ đến bất ngờ gì, lời hứa và lời nói dối gì sẽ thực hiện trước tiên. Vì thế Giang Hoài Khê chưa bao giờ dám hứa với cô, cũng như, chính cô chưa bao giờ dám đáp lại nàng.

Hai kẻ nhát gan, làm thế nào để xây dựng một tình yêu can đảm được đây?

Lời editor:Ưm, nói lời này có vẻ phá không khí ưu thương của chương này quá nhưng mà ngược Tranh tui rất vui =)))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui