Cô Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc

"Bởi vì có chút
liên hệ nên cũng được xem là quen thuộc." Cô nói một cách hàm xúc nhất
có thể. Dù sao đây cũng là bạn học của mình, mà mấy ngày trước thì rốt
cục cũng đã trở thành chồng của người bạn thân của mình nữa mà. "Lúc học ở trường cấp 3 học trưởng cũng đã rất chiếu cố tôi."

Điều này
cũng là lời nói thật, thân là hội trưởng hội học sinh Cố Nhân Kiệt vốn
rất biết cách chiếu cố người khác, nhưng người nổi danh toàn bộ trường
là được anh đối đãi khác biệt thì chỉ có một người duy nhất đó là học
muội Phương Hạnh Nhạc.

"Vậy sao?" Ngữ khí không nặng không nhẹ,
nhưng chỉ có hai người mới biết được Tào Doãn Anh đang sắp bốc
hỏa.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

"Tình huống của cô ấy có chút đặc
thù." Cố Nhân Kiệt cười cười nói. "Trước hết chúng ta nên nói chuyện
chánh sự đã! Tiểu Nhân, lát nữa lại nói chuyện tiếp."

"Dạ." Cô biết rõ gần đây học trưởng cùng Phương Hạnh Nhạc cãi nhau có chút bế tắc, có lẽ mình cũng nên giúp đỡ vào một chút.

Hai người nhìn nhau cười cười, cái bộ dáng cực kỳ ăn ý kia lại làm cho
người đàn ông cách đó không xa lòng tràn đầy phiền muộn không muốn nhìn
tiếp nữa, quay người dẫn đầu đi vào phòng họp.

Ở đâu bay đến nhiều ruồi nhặn như vậy chứ!

"Tiểu Anh."

"Ông có chuyện gì cần bàn bạc sao?" Tào Doãn Anh thống hận cái nhủ danh này, thực tế gần đây hai chữ "Tiểu Nhân" lại thỉnh thoảng vang lên bên tai
anh, mỗi lần anh nghe thấy thì thêm một lần tâm tình anh tựu như xấu
thêm một phần!

Tiểu Nhân Tiểu Nhân Tiểu Nhân, bộ rất thân quen với cô sao?

Thân quen đến mức nào? Có thân quen như anh không? Mẹ nó, nghĩ đến đây thật muốn bốc hỏa!

"Coi cách nói chuyện của con kìa, chẳng lẽ cha không thể vì nhớ con mà gọi
sao." Người đàn ông bên đầu bên kia điện thoại nhịn không được giễu cợt
anh. "Mà con vốn chính là cún con của cha mà."

"Ông gọi điện
thoại đến có chuyện gì? Nói nhanh một chút." Không muốn cùng ông già nói mấy cái chủ đề ngây thơ không chút dinh dưỡng nào này, Tào Doãn Anh
giọng điệu bất thiện hỏi.diễnđàn✪lê✪quýđôn

"Khẩu khí như vậy là
sao, đừng nói là lại cùng người ta cãi nhau chứ?" Tào Lực Thành ra vẻ
hiểu rất rõ mà cười ha ha. "Cái tính tình này của con ah, đến chừng nào
mới có thể sửa được đây? Đúng rồi, gần đây Tiểu Nhân vẫn tốt đó chứ? Con có ngược đãi Tiểu Nhân nữa hay không?"

Tiểu Nhân cái đầu anh ấy! Tào Doãn Anh miễn cưỡng nhịn xuống, chỉ dám bất mãn mà nói thầm trong lòng.

Biết rõ hai cái nhủ danh này cùng âm, cha anh rõ ràng là cố ý! ( hai âm này
trong bản âm Hán Việt thì Nhân là Yin còn Anh là Ying)

"Cha thật quá vô vị, sao cha không tự mình gọi điện thoại hỏi cô ấy!"

"Hỏi con bé thì được cái gì chứ, chỉ biết nói với cha không cần phải lo
lắng, mặc kệ là bị ủy khuất gì, cũng sẽ không chịu ói ra nửa câu cay
đắng." Nghĩ đến cái cô gái nhỏ kiên cường kia, Tào Lực Thành liền không
nhịn được mà nhắc đi nhắc lại với con trai. "Cha nói con đó, đã bao
nhiêu tuổi rồi, không nên cứ lúc nào cũng ác liệt như vậy, cố ý ức hiếp
Tiểu Nhân, cho dù con không có được một chút xíu nào cái gien tốt -
thương hương tiếc ngọc truyền từ trên người của cha, ít nhất cũng có
chút khí độ tương xứng với một người thủ trưởng chứ! Trong công việc
Tiểu Nhân biểu hiện thế nào thì con cũng rõ như ban ngày rồi đấy, tốt
xấu gì con cũng có chút tấm lòng trọng dụng nhân tài chứ, bộ con không
biết với năng lực của Tiểu Nhân, có bao nhiêu công ty lớn chờ đợi cơ hội đoạt lấy con bé sao?"

Lão cha gần đây cứ thích thao thao bất tuyệt, nhưng thật hiếm thấy lần này Tào Doãn Anh lại nghe mà không phản bác.

Một Trần Sĩ Kiệt, lại còn thêm một Cố Nhân Kiệt, khiến cho vị chua trong lòng của anh ứa ra.

Cô tốt như thế nào anh lại không biết sao? Nhưng người khác lại cũng biết
rõ điều đó, hết lần này tới lần khác nhìn vào ánh mắt cô, chính anh lại
cảm thấy hình như mình không bằng những người khác!

"Ồ, hôm nay
sao con lại không quỷ rống quỷ kêu muốn ta đừng quan tâm?" Cả buổi đợi
không được lời đáp lại của con trai, Tào Lực Thành cảm thấy cực kỳ không quen. "Hay là rốt cục con cũng nghĩ thông suốt, hiểu rõ người cha ta
đây nói có lý? ( diễnđàn✪lê✪quýđôn ) Nếu như là như vậy, người cha đây
cực kỳ vui mừng, vốn đã nghĩ rằng cho dù phải đợi năm năm, mười năm,
người có cái đầu như một cục đá ngàn năm như con cũng sẽ chẳng chịu
thông suốt. . . . . ."

"Cha." Tào Doãn Anh nhịn không được đánh cắt ngang lời người cha đang sục sôi nhiệt huyết.

"Chuyện gì?"

"Cha có biết Trần Sĩ Kiệt của "Tập đoàn Phong Thái" không?"

"Biết." Tào Lực Thành dừng lại một chút. "Sao đột nhiên lại hỏi đến anh ta?"

"Anh ta cùng trợ lý Từ là quan hệ như thế nào? Cha có nghe trợ lý Từ đề cập
qua chuyện Trần Sĩ Kiệt mời cô ấy đến "Vàng bạc đá quý Phong Dương" đảm
nhận chức vụ giám đốc tài chính chưa?"

"Giám đốc tài chính?"
Giọng nói Tào Lực Thành khó dấu được nghi hoặc, lập tức chú ý tới một sự kiện khác "Con gọi cô ấy là trợ lý Từ?"

"Cô vốn chính là trợ lý Từ." Trong công ty ai cũng gọi như vậy.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

"Con. . . . . . Con là đồ đần sao?" Tào Lực Thành thật sự muốn xoa trán mà
thở dài, sao lại sinh ra một đứa con trai đần như vậy chứ? "Con bé với
con. . . . . . Các con không phải. . . . . . Con rõ ràng gọi cô ấy là
trợ lý Từ. . . . . ."

Giọng nói của Tào Lực Thành giống như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vô cùng bất lực.

"Bất quá cũng chỉ là cách xưng hô, cô ấy cũng gọi con là tổng giám đốc vậy." Tào Doãn Anh không rõ lão cha sao lại có phản ứng lớn như vậy.

Không gọi cô ấy là trợ lý Từ, chẳng lẽ lại cũng giống như bọn họ gọi là "Tiểu Nhân" sao? Nhân đến Nhân đi, ai biết đang gọi ai? Anh chán ghét cái tên đó, bất kể là "Tiểu Nhân" hay là"Tiểu Anh" !

"Hai người các con. . . . . ." Thật sự đã bị hai người này đả bại! "Tốt xấu gì cũng quen
biết hơn bốn năm, mỗi ngày đều làm việc chung, sao lại lạnh nhạt đến mức ngay cả tên cũng không gọi?" (diễnđàn✪lê✪quýđôn) Hai người này còn có
ai có thể cố chấp bằng chúng chứ?

"Cha hỏi con, không phải những
lúc lén lút các con cũng là như vậy chứ?" Chẳng lẽ là ông đã đoán sai
quan hệ của hai người? Kỳ thật hai người bọn họ vẫn là người thật việc
thật đúng như biểu hiện trên mặt, nước giếng không phạm nước sông, ngoại trừ công việc bên ngoài không có chút quan hệ mờ ám nào?

"Lén
lút? Chúng con không có cái vấn đề này." Lúc lén ở chung, bình thường
đều chỉ có hai người bọn họ, căn bản không cần cân nhắc vấn đề "Lén lút" này.

"Không có cái vấn đề này?" Quả nhiên là không có "Lén lút" sao?

"Cha, con hỏi cha là sự tình bên "Phong Thái" kia, cha có nghe nói không?"
Không chịu nỗi nữa việc lão cha cứ vong vò nói đến mấy loại chuyện vặt
vảnh như thế này nữa, Tào Doãn Anh nhắc nhở.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

"Chưa nghe nói qua." Tào Lực Thành im ắng thở dài, không muốn quản chuyện của người trẻ tuổi nữa. "Từ đâu con nghe thấy tin tức này?"

"Trần Sĩ Kiệt đưa ra vấn đề này trước mặt con và cô ấy." Bởi vì chuyện này, làm
anh rối loạn rất lâu. "Vì cái gì? Hai người bọn họ là quan hệ như thế
nào? Trợ lý Từ cho dù đủ năng lực đi chăng nữa, thì cái chức giám đốc
tài chính "Vàng bạc đá quý Phong Dương" cũng không phải là chức vụ mà cô ấy có thể gánh nổi? Huống chi quan hệ của cô ấy cùng giới tài chính
không đủ chặt chẽ, làm sao . . . . . ."

"Con trai." Tào Lực Thành đánh gãy con trai đang lầm bầm lầu bầu, có thể cảm nhận được rất rõ anh đang hoang mang cùng bực bội. "Nếu như con là hoài nghi năng lực Tiểu
Nhân, cha chỉ có thể nói con quá coi thường con bé; về phần quan hệ của
con bé cùng giới tài chính, nếu như "Vàng bạc đá quý Phong Dương" thật
sự có ý mời chào nó, phương diện quan hệ giao tiếp này, tự nhiên sẽ giúp con bé chuẩn bị tốt."

Nhà họ Trần trên thương trường đều có quan hệ rất tốt với cả hai giới, không có gì là khó khăn cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui