Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Lương Tấn khép laptop lại, lấy điện thoại ra gọi. Tiếng chuông reo lên hồi lâu mới có người bắt máy.

“Cơ Trưởng Lương.”

Âm thanh của Vưu Châu Châu truyền đến, giọng nói có phần miễn cưỡng.

“Em đang ở đâu?” Lương Tấn hỏi.

“Anh muốn đến tìm tôi sao?”

Lương Tấn im lặng một chút, nói: “Tôi đang ở Geneva.”

“Tôi biết rồi.”

“Về không được.”

Vưu Châu Châu khẽ cười.

“Em cười cái gì?” Nét mặt anh nghiêm trọng.

“Biết là anh sẽ không về được.”

Lương Tấn lại trầm mặc, hồi lâu, hỏi: “Em ổn không?”

“Anh xem rồi à? Có gì mà không ổn chứ. Tôi là nữ cơ trưởng trẻ tuổi…À không, là nữ cơ trưởng xinh đẹp nhất.” Vưu Châu Châu nói, lại thở dài một tiếng: “Tôi đã không còn là nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất rồi.”

Lúc đó, cô nói cô là nữ cơ trưởng Trung Quốc trẻ tuổi nhất ở Bắc Hàng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Hình ảnh lúc đó vẫn còn đang phảng phất trước mắt, trong mắt Lương Tấn hiện lên ý cười nhàn nhạt. Anh nói: “Chờ tôi.”

“Sao cơ?”

“Chờ tôi về.”

Vưu Châu Châu đang đi đến ngã tư, đèn đỏ dành cho người đi bộ bên kia đường sáng lên, cô ngừng bước lại, chờ đèn xanh. Tay cầm điện thoại cười: “Anh muốn về để an ủi tôi sao?”

Lương Tấn không trả lời, mà lại nói: “Ngày mai tôi sẽ trở về, có điều khi tôi về đến sẽ rất khuya, dự trù thêm thời gian đến trễ thì tầm mười hai giờ đêm mới đến nơi.”

“Tôi biết rồi.”

“Vậy tôi tắt máy đây.”

Vừa đúng lúc đèn xanh sáng lên, Vưu Châu Châu cúp điện thoại, đi ngang qua đường.

*

La Xán Xán ngồi trước bàn máy tính để kiểm tra lên chức tiếp viên phục vụ khoang hạng nhất. Mọi người ngồi xung quanh cô ai cũng đã làm xong bài, nhanh chóng nộp đi ra khỏi phòng thi. La Xán Xán nhìn sang chiếc máy tính ở góc bên phải, bên trên có đề khoảng thời gian còn lại là năm phút. Nhưng cô vẫn còn mười đề chưa xong, bản thân có chút hoảng hốt, tranh thủ đọc đề, nhanh chóng dùng chuột chọn lấy đáp án.

Thời gian hiện lên còn một giây. La Xán Xán nhìn qua loa lại đề, vội vàng kiểm tra lại toàn bộ đáp án, rồi chạy lên nộp bài. Sau khi nộp xong, trên màn hình máy tính hiện lên số: 95.


Qua!

La Xán Xán không khỏi hạnh phúc. Cô ra khỏi phòng thi, gửi tin nhắn cho Nguyên Nghị: Anh rể, em qua được kì thi viết rồi.

Nguyên Nghị đang dạy học viên lái máy bay, nên không mở điện thoại được, La Xán Xán biết, nhưng vì không đợi được tin trả lời như trong dự tính, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Vưu Châu Châu để báo tin vui.

“Chúc mừng cậu, nhưng cậu vẫn còn một cửa ải nữa.” Vưu Châu Châu mừng thay cho cô bạn của mình.

“Châu Châu à, cậu phải giúp tớ cách phát âm tiếng Anh đó.”

“Cậu thử tìm người khác đi.”

“Ai?”

“Anh rể thân yêu của cậu đó. Anh ta nói tiếng Anh rất chuẩn luôn, giọng nói lại cực kì dễ nghe.”

Mặt La Xán Xán nóng lên: “Anh ấy lúc nào cũng bận bay, không biết có thời gian hay không nữa.”

“Tớ cũng phải bay mà. Cậu hỏi thử anh ấy coi sao.”

La Xán Xán suy nghĩ một chút, “Ừ” một tiếng.

“À đúng rồi, Châu Châu, lễ tuyên dương kết thúc rồi hả? Không thể nhìn thấy cậu lên nhận bằng, tớ thấy thật tiếc.”

“Kết thúc rồi.”

“Vậy chúng ta đi đâu đó chúc mừng đi.”

“Không muốn đi.”

La Xán Xán cũng không miễn cưỡng, cô nghĩ rằng chắc do Vưu Châu Châu đang mệt.

Vưu Châu Châu cũng không kể chuyện mình từ chối nhận vinh dự đó cho La Xán Xán. Bây giờ cô rất lười phải giải thích, mà chẳng mấy chốc cô ấy cũng biết.

Bấy giờ Vưu Châu Châu ngồi trên bar, tay trái nâng ly rượu ung dung lắc, bên trong ly là nước táo. Mà quầy bar này chính là nơi cô từng dẫn Lương Tấn vào, nhưng trên thực tế, quán bar này là một phần tài sản của gia đình Vưu Châu Châu.

Giờ phút này trong bar không còn ai khác, chỉ một mình cô. Đèn trên đầu xoay tròn đủ màu sắc, loé lên, chập chờn lúc sáng lúc tối, giống như thời điểm cô ở cùng với Lương Tấn.

Cô đến không phải để uống cho say, bởi vì cô không có lí do gì để say cả. Chỉ là đi ngang qua, đến đó, một lần nữa hưởng thụ cảm giác nơi cô và Lương Tấn đã từng đến.

Nhớ lại ngày hôm đó mình cùng với Lương Tấn ở cùng một chỗ, cô bất giác cười thành tiếng. Cô có cảm giác thái độ của Lương Tấn đối với cô đang dần thay đổi, chỉ là cô không hề hay biết anh đã hoàn toàn tan chảy vì cô. Quan hệ giữa hai người họ…

Vưu Châu Châu cố gắng suy nghĩ, thật lâu sau đó, cô đung đưa ly rượu, uống một ngụm.

*

La Xán Xán tính toán thời gian hạ cánh của Nguyên Nghị sau khi trở lại Bắc Thành. Lần này anh bay rất ngắn, một chiều chỉ bay hơn có bốn mươi phút. Cô đón xe đến sân bay chờ anh.


Máy bay Nguyên Nghị hạ cánh vừa mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn của La Xán Xán gửi tới. Anh gọi lại cho cô.

“Qua rồi sao?”

“Qua rồi!” Âm thanh của La Xán Xán vui vẻ truyền đến: “Em đang ở sân bay đợi anh.”

“Đến sân bay rồi à?”

“Ừm. Cửa số 5.”

“Được, em chờ anh một chút.”

Rất nhanh La Xán Xán đã nhìn thấy Nguyên Nghị từ cửa số năm đi đến. Chân của anh rất dài, bước chân vững vàng, phong thái nổi bật. Nhìn anh đang đi về phía mình, khoảng cách càng lúc càng gần, trái tim cô cũng theo đó đập càng lúc càng nhanh.

“Anh rể.” Nguyên Nghị đi đến trước mặt La Xán Xán, cô ngẩng đầu, gọi một tiếng.

“Sao lại đến sân bay?” Nguyên Nghị hỏi cô.

La Xán Xán không thể trả lời là vì muốn nhanh chóng được nhìn thấy anh. Bản thân cô cũng trở nên ấp úng không nói nên lời.

Nguyên Nghị cũng không tra hỏi nữa, anh nói: “Đi thôi, bắt xe. Buổi tối dẫn em và Tây Tây cùng đi ăn mừng.”

Hai người ddang trên đường ra bắt taxi. Hàn thuyên vài câu, La Xán Xán hỏi Nguyên Nghị về đoạn ghi hình buổi tuyên dương. Nguyên Nghị nhìn cô một cái, nói: “Châu Châu đã từ chối nhận danh hiệu Phi Công Ưu Tú rồi.”

“Cái gì?” La Xán Xán giật nảy cả mình.

“Châu Châu đã từ chối nhận danh hiệu Phi Công Ưu Tú.” Nguyên Nghị nói lại một lần nữa.

“Vì sao chứ? Tại sao cậu ấy lại từ chối? Đây là thứ mà rất nhiều phi công cả đời cũng không thể nhận được.”

Nguyên Nghị gật đầu: “Đúng vậy.”

La Xán Xán vội cầm điện thoại lên kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy tin tức Vưu Châu Châu từ chối nhận danh hiệu Phi Công Ưu Tú, cũng đọc được những lời mà Vưu Châu Châu nói. Cô nhanh chóng gọi điện thoại, hỏi xem những lời Vưu Châu Châu nói có phải thật lòng không.

“Đúng thế.” Vưu Châu Châu thừa nhận.

La Xán Xán nói: “Tớ cảm thấy cậu xứng đáng vì những lí do đặc biệt ấy.”

Vưu Châu Châu từ chối cho ý kiến.

“Châu Châu, cậu đang ở đâu? Tớ đến tìm cậu.” La Xán Xán lại hỏi.

“Tớ không sao. Không phải cậu muốn tìm Nguyên Nghị đến giúp cậu cải thiện tiếng Anh sao? Cậu cứ đi tìm anh ấy đi.” Tiếng trêu của Vưu Châu Châu từ trong điện thoại vọng ra.

La Xán Xán không khỏi căng thẳng trong người, chỉ sợ Nguyên Nghị nghe thấy. Cô quay đầu nhìn Nguyên Nghi, hên quá, anh ấy vẫn đang nhìn về phía trước.


Kết thúc cuộc trò chuyện với Vưu Châu Châu. La Xán Xán đề cập với Nguyên Nghị về chuyện cải thiện lại tiếng Anh.

“Giao tiếp bằng tiếng Anh?” Nguyên Nghị hỏi.

“Ừm.”

Nguyên Nghị gật đầu: “Được.”

Hai người cùng nhau đi ra khỏi sân bay, bắt xe.

*

Những ngày này Vưu Châu Châu không nhận nhiệm vụ, công ty giống như là đang cho cô nghỉ phép. Trong lúc rảnh rỗi, Vưu Châu Châu đi dạo phố, không hiểu sao lại đi đến chợ đồ cũ.

Cô cưỡi ngựa xem hoa đi dạo một vòng, mua được một cái băng cũ. Vì đã mua một chiếc băng nhạc, nên cô cũng phải mua thêm một chiếc máy cát sét.

Cô đem hai thứ mới mua đi đến bên dưới chung cư của Lương Tấn. Nhìn qua hàng ghế hai người họ đã từng ngồi, cô lại đi qua đó. Nhìn xuống chiếc ghế, thấy ốc vít đều đã được cố định lại, chắc là có người sửa nó, vì thế nên cô mới ngồi xuống.

Hôm nay là ngày Lương Tấn trở về. Chỉ có điều tận mười hai giờ khuya mới đến, cô đưa tay nhìn đồng hồ, còn tận hơn hai tiếng nữa. Dù gì cũng đã đến đây rồi, cô cũng không ngại ngồi chờ thêm vài tiếng. Chỉ là trong lúc vô tình, cô ngủ thiếp đi.

Lương Tấn kéo hành lý về đến, chợt thấy Vưu Châu Châu ngồi trên ghế. Anh đi ưu, đứng trước mặt nhìn cô vài giây, cô vẫn không tỉnh lại, thế là anh nhỏ giọng gọi: “Vưu Châu Châu.”

Cô mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn anh: “Anh về rồi sao?”

“Ngồi đây làm gì?” Lương Tấn hỏi.

“Chờ anh, chờ anh lâu quá nên ngủ mất tiêu.”

“Đây là gì thế.” Lương Tấn nhìn thấy máy cát sét, giơ lên nhìn xung quanh.

Vưu Châu Châu cười nói: “Không có việc gì làm nên đi dạo, lúc vào đến chợ đồ cũ thì thấy nó.”

Gió nổi lên, ánh đèn lờ mờ lắc lư theo bóng cây, ban đêm có chút lạnh, Vưu Châu Châu liên tục hắt xì không ngớt.

“Đi thôi.” Lương Tấn đưa tay, lấy chiếc máy cát sét, tay còn lại kéo hành lý, chậm rãi đi vào trong sảnh lớn của chung cư.

Vưu Châu Châu đi theo sau lưng anh. Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có tiếng giày cao gót và tiếng bánh xe của hành lý không ngừng va chạm vào mặt đất.

Hai người cùng vào thang máy để lên lầu. Lương Tấn mở cửa, Vưu Châu Châu cũng theo vào, sờ đến công tắc, ngón tay khẽ nhấn, cả phòng khách đột nhiên sáng trưng.

Trên kệ giày vẫn chỉ có một đôi dép lê dành cho nam. Vưu Châu Châu cởi giày cao gót, đi chân không vào trong.

“Mang dép vào, trên sàn rất lạnh.” Lương Tấn nói: “Để tôi.”

“Không có lạnh đâu, tôi không thích mang dép. Chừng nào đến mùa đông thì anh lót thảm đi.” Vưu Châu Châu đứng trong phòng khách cười nói với Lương Tấn.

“Mùa đông? Em nghĩ đây là nhà em chắc?”

Nhà sao? Vưu Châu Châu nhìn Lương Tấn chăm chú: “Nhà của chúng ta được không?”

Anh đặt máy cát sét xuống đất, một tay khác thả tay nắm hành lý da, đổi dép, ngẩng đầu nhìn về phái Vưu Châu Châu: “Em đang nói sảng cái gì vậy?”

Cô bĩu môi: “Tôi nói là, mùa đông phải lót thảm.”


Lương Tấn nở nụ cười.

Cô giống như nhìn thấy một món đồ lạ lẫm, anh lại cười.

“Sao thế?” Lương Tấn đặt máy cát sét bên lên tủ gỗ bên cạnh TV, kéo hành lý vào phòng, nhìn thấy bộ dạng kì lạ của cô, miệng phun ra hai chữ này.

Vưu Châu Châu đi theo anh vào phòng ngủ. Đến khi anh cất hành lý, cô từ phía sau ôm lấy anh.

“Anh chỉ cần cười một chút thôi, vậy mà làm cho tôi có cảm giác giống như cây vạn tuế nở hoa, núi băng tan chảy vậy.”

Lương Tấn quay người nhìn cô, nhớ lại chuyện lúc nãy, bản thân anh cũng không biết mình bất giác cười, nhưng anh lại trả lời: “Vưu Châu Châu, tôi không phải là cây vạn tuế cũng không phải núi băng.”

Vưu Châu Châu khẽ liếc nhìn, bộ dạng của anh nghiêm túc như thế không giống như cây vạn tuế hay núi băng mới là lạ đó.

Lương Tấn đứng đó, nhìn cô.

Cô hỏi: “Nhìn cái gì?”

“Em là nữ cơ trưởng có kỹ thuật nhất nhì trong giới phi công.” Lương Tấn nói.

Đột nhiên anh nói ra một câu như vậy, Vưu Châu Châu biết anh vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện có người phản đối chuyện cô nhận danh hiệu Phi Công Ưu Tú ấy. Cô không khỏi cười nói: “Cơ trưởng Lương, anh đang an ủi tôi sao?”

Lương Tấn: “Ừm.”

“Không thực tế chút nào.” Cô liếc mắt.

Anh suy nghĩ một chút, lại lên nói: “Dạo phố.”

“Hả?”

“Ngày mai cùng em đi dạo phố.” Lương Tấn nói.

Vưu Châu Châu cong mắt cười: “Vậy thì anh phải đảm bảo số dư trong tài khoản phải dư dả, hạn trong thẻ tín dụng vẫn còn ổn đó.”

Thời gian không còn sớm, Lương Tấn nói muốn đưa cô trở về.

Tay Vưu Châu Châu sờ tới sờ lui trên ngực anh: “Anh muốn đưa tôi về nhà thật sao?”

Lương Tấn khẽ ho, lấy tay cô ra, nói: “Vậy thì đi tắm, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Vưu Châu Châu đi vào phòng tắm, tắm rửa. Cô không có đồ kẻ đây, nên buộc phải mặc đồ của Lương Tấn ——— áo sơ mi dài lắm cũng chỉ vỏn vẹn đến mé đùi.

Lúc đến phiên Lương Tấn đi tắm, cô ngồi nghịch chiếc máy cát sét kia, bỏ băng vào trong máy, đè xuống chốt mở khoá, tiếng nhạc vang lên, là tiếng nhạc piano bài “Khu Vườn Bí Mật”.

Cách âm của chung cư rất tốt, âm thanh cô mở cũng không lớn. Nghe một hồi, cô cười nói: “Âm điệu cũng không tệ.”

Lương Tấn từ phòng tắm đi da, nghe được tiếng nhạc, quay đầu, nhìn thấy đôi chân của Vưu Châu Châu đang nằm bắt chéo. Đôi chân ung dung nhịp theo điệu nhạc, trắng nõn lại thon dài…..Chỉ muốn cắn một cái.

Bởi vì ý nghĩ của bản thân, nên anh không khỏi cau mày.

Vưu Châu Châu nhìn thấy Lương Tấn đã ra, vội vàng đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt anh, cười nói: “Nhảy một điệu không?”

“Không buồn ngủ à?”

“Cho ấm người mà.” Cô nhìn Lương Tấn, nói: “Cơ trưởng Lương, anh có muốn nhảy một điệu không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận