Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Tổ thẩm vấn có cả thảy sáu người, bọn họ ngồi thành một hàng. Vưu Châu Châu ngồi vào chỗ ngồi ở giữa phòng. Một người trong đó lên tiếng hỏi: “Cơ trưởng Vưu, chúng tôi đã đọc qua báo cáo của cô, bây giờ chỉ theo lệ hỏi thăm thôi.”

Cô ngẩng đầu: “Làm ơn hãy nhanh lên một chút.”

Nhân viên thẩm vấn sửng sốt, bắt đầu nói: “Vào ngày 10 tháng 1, chuyến bay số 4271 đã bị rỉ dầu và phải hạ cánh tạm thời ở sân bay Irkutsk. Sau khi kiểm tra lại, thì phát hiện nguyên nhân do đường ống ở cánh phụ bị mòn nên dẫn đến dầu bị rỉ. Vậy cho chúng tôi hỏi, trước khi cơ trưởng Vưu cất cánh, cô đã kiểm tra tổng thể máy bay chưa?”

“Tất nhiên là phải kiểm tra rồi.” Vưu Châu Châu trả lời.

“Lúc ấy có thấy tình trạng rỉ dầu hay không?”

“Đương nhiên là không.”

“Vào khoảng thời gian ấy có người nào ở đó không?”

“Không có.”

Mọi người trong phòng thẩm vấn nhưng nhau nói vài câu. Người đặt câu hỏi lúc nãy đang muốn tiếp tục, thì một nhân viên thẩm vấn khác ngồi bên phải cướp lời: “Vậy thì cô phát hiện dầu bị rỉ từ lúc nào?”

“Khi bay đến không phận của Nga. Chính xác hơn là bảy giờ sáng ngày hôm đó.”

“Sau khi phát hiện dầu bị rỉ, cô đã xử lý như thế nào?”

“Có hai phương án. Thứ nhất, liên lạc với bên đài không lưu, chuẩn bị hạ cánh tạm thời xuống sân bay Irkutsk. Thứ nhì, tìm một nơi để hạ cánh khẩn cấp.”

“Cuối cùng cô đã chọn phương án nào?”

“Cái đầu tiên.”

“Vẫn đủ xăng bay đến sân bay Irkutsk à?”

“Không.”

“Nếu như là bình thường, bay đến đó mất bao lâu?”

“Bốn mươi lăm phút, sau khi xin bay thẳng, thì là ba mươi lăm phút.”

“Xăng trong khoang còn đủ bay thêm bao lâu?”

“Hai mươi lăm phút, nhưng tôi bay hơn ba mươi phút thì xăng mới hết hoàn toàn.”

“Vậy thì còn hơn năm phút nữa mới đến được sân bay. Trong khoảng thời gian đó, cơ trưởng Vưu đã làm thế nào để đến sân bay?”

Vưu Châu Châu không hề nghĩ ngợi gì lâu, nói: “Bằng năng lực của tôi.”

Anh chàng đang đặt câu hỏi nghe thế thì bật cười lên thành tiếng. Còn những người còn lại thì tiếp tục trao đổi. Cô nhìn người đặt câu hỏi cho mình, anh ta nở nụ cười nhìn cô lại. Sau đó mới nói: “Tôi thì không còn gì để hỏi.”

Vài người còn lại vẫn tiếp tục trao đổi, không ai hỏi gì với cô. Người ngồi ở giữa lên tiếng nói với Vưu Châu Châu: “Cơ trưởng Vưu, cô có thể đi về rồi. Bọn tôi không còn gì để hỏi nữa hết.”

Vưu Châu Châu đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Minh Ngọc đã uống xong ly cà phê, đang đứng nhìn bên ngoài qua tấm cửa sổ bằng kính, thấy Vưu Châu Châu đi tới. Cô đứng dậy ra khỏi phòng chờ, đợi Vưu Châu Châu đến, cười hỏi: “Cơ trưởng Vưu, không sao chứ?”

Vưu Châu Châu có chút không thoải mái, nhưng về phía cô nàng: “Cô cho rằng tôi sẽ có chuyện gì sao?”

Minh Ngọc cười: “Sao tôi biết được chứ.”

Cô dường như đang suy nghĩ gì đó, sau nhíu mày nhìn Minh Ngọc: “Cô vẫn luôn ở bên ngoài đây đợi, chỉ vì muốn biết tôi có làm sao không? Rất mong tôi bị mắng, để cô có thể được lên chức cơ trưởng cấp cao?”

Minh Ngọc lúc này lại lên tiếng nói: “Tôi đúng là muốn trở thành cơ trưởng cấp cao, mà cô lại là đối thủ mà tôi muốn cạnh tranh, nên do đó tôi mới luôn để ý đến cô. Máy bay bị rỉ dầu khiến cô không thể bay thẳng về Bắc Thành cũng là do tôi biết đầu tiên. Tôi lúc nào cũng hi vọng rằng, cô sẽ lộ ra chút sơ hở nào đó, thì tôi sẽ có lợi thế, nhưng nếu cô có sơ hở, thì dường như cô không thể xứng với danh ‘không gì có thể khiến cơ trưởng Vưu chùn bước’ trong lòng tôi rồi.” Minh Ngọc ngừng một chút, lại nói tiếp: “Nghe qua thì rất mâu thuẫn, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, bởi vì bản thân tôi cũng muốn cạnh tranh thật công bằng.”

Vưu Châu Châu cười lên: “Cảm ơn cô đã nói câu ‘ Không gì có thể khiến cơ trưởng Vưu chùn bước’, tôi không phải loại người không gì làm không được, nhưng cho dù tôi có là loại người nàyđi chăng nữa, thì cô căn bản cũng không có đủ tư cách vơ đũa cả nắm để nói tôi. Nếu cô muốn làm cơ trưởng cấp cao, thì đợi tôi từ chức đã.”

“Tôi vẫn luôn muốn cạnh tranh cho thật công bằng, vì tôi biết, tôi không hề kém cạnh ai cả.” Minh Ngọc ngóc đầu lên.

“Không, cô không có tư cách để nói như thế với tôi.” Vưu Châu Châu nói lại một lần nữa, sau đó dời mắt, cất bước đi khỏi.

Minh Ngọc nhíu mày, cô chưa từng bị người khác xem thường như thế. Đồng ý là cô khâm phục năng lực của Vưu Châu Châu, nhưng cô vẫn muốn cho mọi người thấy là cô không hề kém cạnh cô ấy.

Việc điều tra vẫn như mọi lần, Vưu Châu Châu phải trải qua rất nhiều khâu khác nhau, nhưng cô vẫn không để bụng. Ra khỏi toà nhà Bắc Hàng, đứng bên đường đón taxi, định về chung cư.

Lương Tấn hoàn thành xong nhiệm vụ trở về, biết Vưu Châu Châu phải thẩm vấn, mặc dù là theo lệ, nhưng vẫn đến Bắc Hàng đợi cô, vừa hay anh cũng có một số tài liệu muốn tận tay đưa cho cô. Trong tay anh nắm một chiếc cặp da màu đen, đi vào toà nhà Bắc Hàng, rồi sử dụng thang cuốn để lên tầng, đến hành lang bên trên, đúng lúc nhìn thấy Minh Ngọc đứng bên ngoài văn phòng của chủ nhiệm Trần.

Nghe được tiếng bước chân, Minh Ngọc quay đầu lại, thấy anh, hoảng hốt không nói nên lời, nhưng vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Lương Tấn đứng cách cô gần một mét, anh nhìn ra, cô ấy đang nghe trộm cuộc đối thoại bên trong. Sắc mặt anh không hề thấy đổi, đang muốn dời mắt sang chỗ khác thì phảng phất nghe được ba từ “Cơ trưởng Vưu”. Ánh mắt anh ngưng động, vô thức đi đến bên cạnh Minh Ngọc, cùng nghe.

Bên trong là đoạn đối thoại của chủ nhiệm Trần và tổng giám đốc Trương.

“Chủ nhiệm Trần này, tôi thấy chi tiết của cuộc khảo sát này có đề cập tới việc cơ trưởng Vưu muốn kiểm tra máy bay có bị rò rỉ dầu hay không, nhưng cũng chẳng có ai có mặt ở đó. Có thể nào cơ trưởng Vưu chưa từng kiểm tra nó hay không? Trong trường hợp này, máy bay không được chuẩn bị dầu khi bay là do cơ trưởng Vưu rồi, cô ta phải chịu trách nhiệm rất lớn đó.”

“Tổng giám đốc Trương, chuyện này không thể nào! Tôi tin lời cơ trưởng Vưu nói, con bé nói đã kiểm tra thì nhất định là đã kiểm tra rồi!”

“Nhưng không có bằng chứng, không thể không khiến cho người ta nghi ngờ. Tôi thấy chức vị cơ trưởng cấp cao này vẫn nên để đó trước đi đã, chủ nhiệm Trần, anh thấy sao?”

“Tôi không đồng ý! Tổng giám đốc Trương, cơ trưởng Vưu mà có thể phạm lỗi sai cơ bản thế sao? Chức vị cơ trưởng cấp cao đó, ngoài con bé ra tôi chả thấy ai xứng đáng cả!”

“Không phải ông cũng không có bằng chứng nào để chứng minh cô ấy không nói dối sao? Với cả tôi nói là chức vị đó tôi vẫn để yên đấy, cũng chưa bổ nhiệm ai là người kế thừa mà.”

Minh Ngọc nghe thấy lời của tổng giám đốc Trương nói, tim không ngừng kích động.

Còn Lương Tấn thì nhíu này. Anh bước đến trước cửa, đẩy ra bước vào.

Minh Ngọc ngạc nhiên nhìn anh. Cô vẫn tiếp tục đứng đó, nghe xem Lương Tấn sẽ nói gì tiếp theo.

“Thật xin lỗi, tôi chưa được phép đã chen ngang.” Lương Tấn nói.

Chủ nhiệm Trần và tổng giám đốc Trương nhìn thấy Lương Tấn thì giật cả mình. Trong buổi họp lần trước, khi Vưu Châu Châu bị kiện, bọn họ đã từng gặp anh một lần.

“Cơ trưởng Lương vào đến đây, không biết là vì chuyện gì?” Chủ nhiệm Trần mở miệng hỏi.

Sau khi Lương Tấn vào phòng, sắc mặt lại càng thêm lạnh lùng. Anh không chút do dự nói: “Cơ trưởng Vưu đã kiểm tra máy bay.”

“Sao cậu biết?” Tổng giám đốc Trương lập tức hỏi.

Lương Tấn trả lời: “Đây là chuyện mà mỗi người cơ trưởng trước khi cất cánh đều phải làm, không nhất thiết phải có người bên cạnh quan sát. Có điều, nếu muốn có thể thông qua đài giám sát mà xem lại. Tôi hỏi cơ trưởng Vưu, cô ấy nói là đã kiểm tra, có lẽ sẽ có chút phiền toái, sau khi nhận được nhiệm vụ, tiện thể tôi đến đài giám sát ở London. Vừa hay tài liệu giám sát đang trong cặp, bởi vì tôi định đến đây để đưa tập tài liệu này cho cô ấy.”

Lương Tấn lấy tập tài liệu từ trong chiếc cặp da màu đen. Chủ nhiệm Trần và tổng giám đốc Trương đều cầm lên, cẩn thận xem, bên trong là những hình ảnh mà Vưu Châu Châu đang đứng kiểm tra máy bay của mình.

“Vậy có khi nào là do cơ trưởng Vưu kiểm tra không cẩn thận, do đó mới không phát hiện máy bay bị rỉ dầu?” Tổng giám đốc Trương lại nói.

Lương Tấn tiếp lời: “Qua tài liệu này, chúng ta cũng đã thấy cô ấy kiểm tra rất cẩn thận. Những tấm hình này cũng minh chứng cho việc cơ trưởng Vưu rất có trách nhiệm. Nếu như máy bay bị rỉ dầu, chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện ra ngay.” Anh nhìn tổng giám đốc Trương, chậm rãi nói tiếp: “Những gì ông nói thật buồn cười, vốn dĩ trước khi cất cánh máy bay không hề bị rỉ dầu!”

Tổng giám đốc Trương nhíu mày lại.

Lương Tấn lại tiếp tục lời nói của mình: “Vào lúc máy bay đến không phận của Nga mới phát hiện dầu bị rỉ. Lúc này lượng dầu chỉ còn có thể duy trì trong vòng hai mươi lăm phút, nói cách khác, chỉ có khoảng hơn 800kg xăng, mà cơ trưởng Vưu lợi dụng sức và hướng gió để giảm bớt lực cản, do đó mới tiết kiệm được một ít xăng, vì thế nên mới kéo dài được đến ba mươi phút mới cạn bình, từ đó mới có thể tính được tốc độ rỉ dầu. Do tốc độ dầu bị rỉ rất nhanh, nếu dầu bị rỉ từ lúc mới cất cánh thì máy bay sẽ tuyệt đối không thể nào bay được nửa chặng đường. Nhưng mà, trong trường hợp này, máy bay lại bay đến không phận của Nga. Tức dưng là được hơn nửa đường, lí do này có thể nói rõ là máy bay không phải bị rỉ dầu từ đầu. Vấn đề là ở đường ống của cánh phụ bị mòn, nên mới dẫn đến tình trạng dầu bị rỉ khi máy bay đang bay.”

“Đúng! Đúng! Chính là thế! Rất có chí lý!” Chủ nhiệm Trần gật đầu liên tục.

Tổng giám đốc Trương cũng tạm thời tin.

Giọng điệu của Lương Tấn càng lúc càng trở nên lạnh lẽo: “Cô ấy ở Bắc Hàng sáu năm, chưa từng phạm phải sai lầm nào, còn nhiều lần hạ cánh an toàn trong những trường hợp khó khăn nhất, vậy mà các ông không cần chứng kiến tận mắt mà chỉ nghe thôi mà đã phán quyết rồi. Đến cả bằng chứng cũng không muốn tìm,  toàn suy nghĩ những thứ không logic nhưng vẫn muốn chụp mũ lên đầu người khác. Lần này, không phải là do công ty các ông không làm tốt việc bảo trì đường ống nên mới bị rỉ dầu à? Nếu như hôm đó không phải do cơ trưởng Vưu lái, thì đến chuyện hạ cánh an toàn hay không, các ông cũng chưa biết chắc được đâu!”

Trong phòng lúc này đang hoàn toàn chìm trong sự yên tĩnh, không một ai lên tiếng.

Anh cũng không muốn nói gì thêm nữa, nên quay người bỏ ra ngoài. Đứng trước cửa bây giờ không chỉ có Minh Ngọc không thôi, bên cạnh đó còn có Vưu Châu Châu. Mặt cô lạnh như tiền. Lương Tấn ngạc nhiên, từ trước đến nay anh chưa hề gặp qua bộ dạng này của cô. Nhưng chớp nhoáng, anh lại thấy cô híp mắt, liếc mắt đưa tình với mình.

“Anh đến đây tìm em hả?” Cô cười hỏi.

Lương Tấn gật đầu.

“Vậy thì đi thôi.” Vưu Châu Châu nói. Cô quay lại định nói vài câu với chủ nhiệm Trần, nhưng lại vô tình nghe được đoạn đối thoại kia.

Anh gật đầu, cùng cô đi xuống thang cuốn, ra khỏi toà nhà Bắc Thành.

Minh Ngọc trầm lặng nhìn bóng lưng của hai người họ, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.

Ngày hôm sau, Bắc Hàng gửi đến một gói văn kiện, với giấy chứng nhận: thân tặng cơ trưởng cấp cao Vưu Châu Châu.

Lúc ấy, chủ nhiệm Trần gọi điện thoại đến báo Vưu Châu Châu, nói có tin vui, còn nói cô đến công ty một chuyến.

Sau khi Vưu Châu Châu đến nơi, nhìn thấy sảnh chính của toà nhà Bắc Hàng trải thảm đỏ, tất cả các lãnh đạo và một vài nhân viên, cùng với vài phi công không có nhiệm vụ và các tiếp viên hàng không đều đứng đó. Cô hơi ngạc nhiên.

Chủ nhiệm Trần bước lên phía trước, nói: “Cơ trưởng Vưu, công ty quyết định trao chức vụ cơ trưởng cấp cao cho cháu. Bây giờ, tổng giám đốc Trương sẽ trao tặng cháu bằng khen.”

Tất cả mọi người vỗ tay, bao gồm cả Minh Ngọc đang đứng trong tốp phi công.

Tổng giám đốc Trương cầm giấy chứng nhận đi đến trước mặt cô, cười: “Cơ trưởng Vưu, chúng mừng cháu đã trở thành cơ trưởng cấp cao của công ty Bắc Hàng!”

Vưu Châu Châu không nhận tờ giấy chứng nhận trong tay ông ấy, cô ngẩng cao đầu, nhìn lướt qua tất cả mọi người: “Tôi từ chối nhận vinh dự này, cũng không cần cái hư danh đó. Ngoài ra, tôi muốn cho công ty biết là, tôi từ chức.”

Tất cả mọi người khiếp sợ không thôi.

“Cơ trưởng Vưu, cháu sao thế?” Chủ nhiệm Trần còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Lúc trước, khi ông đề cập đến vấn đề cơ trưởng cấp cao với cô, cô cũng đã vô cùng chờ mong danh hiệu đặc biệt này.

Tổng giám đốc Trương vẫn chưa lấy lại tinh thần: “Cơ trưởng Vưu nói thật sao?”

Vưu Châu Châu nhìn về phía tổng giám đốc Trương, lên tiếng: “Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng tôi có thể trả cho công ty. Xin hãy nhanh chóng cho tôi biết bao nhiêu.”

Nói xong, Vưu Châu Châu xoay người rời đi. Để lại đám người đằng sau vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Cô ra khỏi cửa chính, quay đầu nhìn thoáng qua, bốn chữ đang sáng lấp lánh dưới ánh đèn “Bắc Hàng, Trung Quốc” vẫn như trước. Coi đã từng rất tự hào nói với mọi người rằng: “Tôi là nữ cơ trưởng người Trung Quốc trẻ tuổi nhất của Bắc Hàng.” Cũng chính là câu nói này, cô đã nói khi lần đầu tiên gặp Lương Tấn.

Cô yêu Bắc Hàng. Nhưng từ nay về sau, cô sẽ không còn làm việc cho chỗ này nữa rồi.

Vưu Châu Châu nghiêm túc nhìn những chữ kia thật chăm chú, cuối cùng, quay người rời đi.

Minh Ngọc cũng chạy theo sau, nhìn bóng lưng cô, gọi với: “Cơ trưởng Vưu, cô…”

Vưu Châu Châu không quay đầu lại, nhẹ giọng: “Vị trí cơ trưởng cấp cao kia, tặng lại cho cô đó. Cố gắng làm cho thật tốt!”

Xong hết rồi thì đi đâu? Trong lòng cô nghĩ. Ngẩng đầu lên nhìn thấy máy bay đang bay ngang qua trời, khoé miệng cô chợt cong lên.

Đương nhiên là đi tìm anh rồi.

Anh bay đi Athen, Hy Lạp.

Chỉ còn mười hai phút nữa là máy bay cất cánh, đã không được phép lên máy bay nữa rồi.

Nhưng lần này, cô muốn sử dụng đặc quyền của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui