Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi


Thời tiết ở Tây Ban Nha vào cuối tháng 7, lại là một đợt nắng nóng gay gắt.
Hít một hơi thật sâu, những phân tử nhỏ tràn ngập không khí nóng phảng phất như những giọt mồ hôi ướt đẫm thái dương và màu đỏ thẫm của loại cocktail Sangria, tràn đầy nhiệt huyết và đam mê, cũng giống như một chiếc áo hai dây mỏng manh hay một chiếc váy đỏ bay phấp phới.
Nhan An đang lái một chiếc xe hơi cổ điển từ sân bay về thành phố, tự kết luận rằng đây là một thành phố đầy dục vọng.
Sau 4 năm học ngành phi công, còn một tháng nữa mới phải về nước báo danh, nên Nhan An đã không ngần ngại mà bay thẳng từ Australia sang đất nước Tây Ban Nha này.
Bốn năm học tập với sự khẩn trương cao độ và sự cẩn trọng nghiêm ngặt đã kết thúc, sợi dây trong cơ thể cô kéo dài suốt bốn năm đã giãn ra đến cực hạn.

Cô cảm thấy cần phải khởi động lại bản thân trong quãng thời gian này.
Ở một đất nước mà không ai quen biết bản thân, không nơi nào thích hợp hơn Tây Ban Nha để trải qua cảm xúc mê đắm rồi lại trở về bình lặng, khiến máu huyết như sục sôi rồi nguội lạnh, trút bỏ mọi cảm xúc để rồi về con số không.
Nơi đây tràn đầy nhiệt huyết và đam mê, nó đã từng được gọi là Đế chế mà mặt trời không bao giờ lặn.
Vì trước khi đi, Nhan An đã đóng gói tất cả hành lý và gửi về nước, nên khi lên đường sang Tây Ban Nha, cô chỉ mang theo một túi hành lý xách tay.
Giống như Á Mạn từng nói, việc mặc nhiều hơn một tấc vải so với những chiếc áo hai dây, là việc làm cực kỳ tội lỗi đối với mùa hè lúc cao điểm ở đất nước Tây Ban Nha này.
Nhan An lục lọi hành lý, nhưng không tìm được gì thích hợp, nên cô dứt khoát đi mua.
Á Mạn là người bạn Nhan An đã gặp tại một thị trấn nhỏ ven biển ở xứ Wales trong một kỳ nghỉ lễ.
Với mái tóc đen dài, khuôn mặt xinh đẹp và một thân hình hoàn hảo, Nhan An đã bắt gặp đúng lúc cô ấy đang khỏa thân phơi nắng bên bờ biển dài vô tận ở phía đông nước Úc.
Khi đó, Nhan An đã buột miệng thốt lên 'Đúng là một cô gái nóng bỏng', sau đó, Á Mạn nâng kính râm lên, liếc nhìn cô từ đầu đến chân, rồi nhướng mày mời: "Tôi còn chưa bằng một phần vạn lần so với dáng người của bạn, có muốn phơi nắng với tôi không?"
Nhan An liền mỉm cười từ chối: "Không đâu, tôi tới là để xem mấy anh chàng đẹp trai khỏa thân cơ."
Á Mạn bật cười khi nghe câu nói đó, "Thật là trùng hợp, tôi cũng thế."
Tính cách của hai người rất hợp, nên sau đó, dù Á Mạn tiếp tục chu du khắp thế giới, còn Nhan An thì tiếp tục bận rộn học lý thuyết và thực hành kỳ thi lấy giấy phép với quyết tâm cao độ, nhưng cả hai vẫn tám đủ mọi thứ chuyện qua mạng internet.
Lúc này, Nhan An vừa mặc một cái áo dây màu đen, vừa chụp ảnh mình trước gương soi trong căn hộ và gửi cho Á Mạn.
Mạn: Chiếc áo dây khá đẹp nhưng cái quần không hợp lắm, cậu thay cái khác đi.
Nhan An cảm thấy cũng đúng nên đã thay ngay một cái quần bò bó sát.
Á Mạn tặc lưỡi đáp: "Với dáng người cậu mà không khỏa thân phơi nắng thì phí lắm.


Cậu không cảm thấy bản thân đang lãng phí mất 1.930 km bờ biển ở Tây Ban Nha hả?"
Lần này, Nhan An cũng chịu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi gửi một cái emoji ngoan ngoãn (っ◔◡◔) っ, và nói: Mình nghĩ cậu nói rất đúng.
Đây là lần đầu tiên Nhan An đến Tây Ban Nha, nhưng vì đã có một chuyên gia du lịch qua điện thoại, nên cô không lên kế hoạch gì cả.
Lúc này, cô lại hỏi đối phương, trong một tháng, nếu muốn chơi trò kích thích một chút thì nên chơi như thế nào?
Mạn: Phải xem cậu muốn thực hiện dần dần hay một bước đến luôn đích nè.
Nhan An kéo căng sợi dây áo đến mức chặt nhất lên phía sau lưng, rồi lập tức trả lời: Tớ muốn lập tức bơm adrenaline đến cực hạn.
Đối phương chỉ trầm mặc một lát rồi đáp: Quá dễ luôn!
*
Những chiếc xe cổ điển retro màu xanh lá cây đậm chạy khắp các con đường hướng về phía bắc.
Nhan An kéo cửa kính xe xuống một chút, những cơn gió biển Địa Trung Hải nóng ẩm lập tức từ bên kia đường thổi tới.
Cô nhìn về phía bầu trời xanh phía trước, mơ hồ nhìn thấy những bông hoa màu vàng đang nở trong không khí, nhịp tim lại nhẹ nhàng đập nhanh hơn một chút.
Căn cứ nhảy dù của thành phố Barcelona nổi tiếng khắp châu Âu.

Đối với một môn thể thao cực kỳ mạo hiểm với gia tốc trọng trường như vậy, Nhan An dứt khoát đóng tiền và ký vào thỏa thuận thông báo an toàn mà không thèm đọc phần giới thiệu.
Loại kinh nghiệm rơi tự do từ trên không trung rơi xuống này, ngoại trừ ở đây, Nhan An không hy vọng bản thân sẽ có cơ hội trải qua trong sự nghiệp của bản thân.
Môn thể thao mạo hiểm trái với hướng dẫn của phi công, sẽ là món khai vị tuyệt vời cho chuyến đi này.
Và cô không muốn chờ đợi thêm phút giây nào nữa.
Nhan An đẩy tờ thỏa thuận cho người phụ nữ ở quầy lễ tân, thuận tiện nói đùa, "Cô có thể sắp xếp một huấn luyện viên đẹp trai cho tôi không?"
Đối phương liếc nhìn thông tin hộ chiếu của cô rồi giơ tay làm ký hiệu ok, "Tôi sẽ sắp xếp một huấn luyện viên Trung Quốc cho bạn."
"Có đẹp trai không?"
"Anh ta là người đàn ông Trung Quốc đẹp trai nhất mà tôi từng gặp đấy!"
Nhan An vốn là đùa một chút, nhưng giờ nghe thấy nhân viên quầy lễ tân nói như vậy, mắt cô liền sáng lên.

Con người ai chả thích những thứ xinh đẹp, hay là được ngắm nhìn các anh chàng hoặc các cô nàng đẹp trai xinh gái đâu?
Chỉ là so với người bình thường, Nhan An có thể đối mặt với tâm lý này tốt hơn, nên cô có thể ngắm nhìn một các quang minh chính đại.
Lúc này, cô đang ngồi trên bãi cỏ chờ đến lượt nhảy dù và nhìn xung quanh, ngắm nhìn một cách trắng trợn, không thèm che đậy.
Nhan An: Nghe nói huấn luyện viên hướng dẫn mình là một anh chàng đẹp trai người Trung Quốc đấy.
Á Mạn trả lời cực đơn giản: Triển luôn!
Nhan An: Triển!
Mạn: Cậu thì triển cái gì, chỉ được cái hèn nhát, có sắc tâm nhưng không có sắc đảm.
Nhan An bật cười.
Nhan An và Á Mạn không giống nhau, đối phương thuộc phái hành động, còn cô lại thuộc biệt đội bốc phét, nói được mà không làm được.
Cô nghĩ trai đẹp thì cứ ngắm một chút là được, tám chuyện xíu là được rồi, chứ động tay động chân làm gì, không quân tử chút nào.
Á Mạn lại cười nhạo cô: Đó là vì cậu chưa gặp được hàng cực phẩm thôi.
Nhan An chỉ đành khiêm tốn hỏi lại: Vậy thế nào mới gọi là cực phẩm?
Mạn: Vài chữ thôi.
Nhan An: Chữ gì?
Mạn: Muốn lên giường!
Nhan An bật cười thành tiếng: Cảm ơn đã chỉ giáo!
Đúng lúc này Nhan An được gọi đi học các động tác an toàn trước khi nhảy dù.
Cô nhìn người đàn ông Tây Ban Nha hài hước với mái tóc xoăn đứng trước mặt và chớp mắt, "Xem ra tôi không có duyên với huấn luyện viên đẹp trai người Trung Quốc đó?" Cô cười nói thêm, "Dĩ nhiên, anh cũng rất đẹp trai".
Đối phương bật cười, "Đừng lo lắng, huấn luyện viên người Trung Quốc đẹp trai vẫn là của bạn.

Anh ấy vừa đi thay một cặp kính bảo hộ cho bạn, nhưng nếu bạn thích tôi hướng dẫn, bạn cũng có thể đưa tôi đi cùng."
Nhan An xua tay từ chối, "Không cần đâu, chúng tôi dị quốc tha hương mới gặp nhau, cảnh tượng sẽ xúc động lắm."

Nhan An dịch thẳng câu này sang tiếng Anh, vừa kỳ cục lại vừa đáng yêu.
Anh chàng người nước ngoài mang vẻ mặt nghi hoặc, nhưng lại cảm thấy cô gái Trung Quốc này thật đáng yêu.
Đúng lúc này anh chàng người nước ngoài nhìn về phía sau Nhan An rồi gọi, "Này Sam, nhanh lên nhanh lên, cô gái Trung Hoa của cậu đợi mãi rồi đấy."
Nhan An nghe vậy liền quay đầu nhìn lại.
Một người đàn ông mặc bộ đồ huấn luyện đang đi về phía hai người.

Dáng người anh cao lớn, vai rộng eo hẹp, anh đang cúi đầu chuyên chú mang một đôi găng tay bảo hộ màu đen.
Nghe thấy có người gọi, người đàn ông liền ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai ngoại quốc một cái, khóe miệng anh nhếch lên đáp lại, sau đó đưa mắt nhìn Nhan An đang đứng một bên vì câu "cô gái Trung Hoa của anh".
Ánh mắt hai người chạm nhẹ vào nhau, người kia nhìn xuống, sau đó dừng lại trên chiếc dây áo màu đen dường như chỉ cần kéo nhẹ là đứt của cô, một giây sau, người đàn ông lại cúi đầu bình tĩnh, siết chặt bao tay rồi buộc chặt.
Nhan An cảm thấy vai, cổ, cánh tay và ngực bị ánh mắt đó lướt qua, trong chớp mắt đều tê dại, giống như một con kiến đang bò qua hay bị một nhành liễu quét qua, vừa ngứa ngáy vừa tê dại.
Đúng là muốn chết, Nhan An nghĩ thầm.
Sao lại có một người toàn thân khắc hai chữ cấm dục, nhưng mỗi cử động và ngay cả ánh mắt đều chứa đựng một loại dục vọng khó tả như vậy được.
Cô nhân viên quầy lễ tân đúng là một người thật thà, tim Nhan An đập thình thịch, người đàn ông này nhất định là người Trung Quốc đẹp trai nhất mà cô từng thấy!
Thiền Ngật nói chuyện ngắn gọn với anh chàng người nước ngoài bằng tiếng Tây Ban Nha, lát sau anh chàng đó phải chuẩn bị lên máy bay, trước khi rời đi, anh ta còn nói tạm biệt với Nhan An: "Cô bé, hãy tận hưởng nhé."
Nhan An chân thành gật đầu, "Chắc chắn!"
Thiền Ngật liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rồi hỏi: "Số 75 hả?"
Ý là hỏi cô số thẻ xếp hàng.
Nhan An chỉ lên mã số dán trên cánh tay, "Anh đẹp trai, là anh hướng dẫn tôi à? Nếu không phải thì anh mang số mấy tôi sẽ đi đổi lại?"
Đây là lý do Thiền Ngật không muốn hướng dẫn người chơi, thậm chí anh có chút hối hận khi đã thi lên thẻ D để làm huấn luyện viên.
Anh nghĩ rằng các cô gái Trung Quốc ít nhất sẽ biết kiềm chế hơn phụ nữ nước ngoài, nhưng rõ ràng người anh gặp hôm nay lại không như vậy.
Mà lúc này Nhan An lại không biết vẻ mặt của cô thẳng thắn đến mức nào, cô gần như muốn đem mắt treo luôn lên người đàn ông trước mặt.
Châu Âu không thiếu nhất chính là những anh chàng đẹp trai, nhưng cô luôn cho rằng đàn ông Trung Quốc có sức hấp dẫn nhất, ví dụ hoàn hảo nhất chính là người đang đứng trước mặt cô đây.
Người đàn ông này có một thứ khí chất cực kỳ nổi bật, anh có sự tự tin và kiên định phù hợp với môn thể thao mạo hiểm là nhảy dù.

Vừa nam tính, đam mê, hướng ngoại, lại vừa kiềm chế, và quyến rũ.
Loại khí chất này đã vượt xa khuôn mặt đẹp trai của anh.
Tuy nhiên thì khuôn mặt này cũng đẹp đến mực cực hạn luôn rồi.

Nhan An thành thật cảm thán.
Người đàn ông này từ đầu đến chân đều đang nặng nề gõ vào gu thẩm mỹ của cô, đẹp đến mức khiến cô suýt chút nữa nhịn không được mà sờ lên.
Thiền Ngật đặt tờ đơn trong tay xuống, không có ý muốn tiếp đón cô gái người Trung Quốc đang hiện rõ mọi tâm tư ở trên mặt, anh chỉ hỏi cô về chiều cao và cân nặng như thường lệ, rồi trước khi quay lại lấy thiết bị, anh vớt vát một chút ân cần đối với đồng hương và nói: "Tôi nghĩ cô nên đến quầy lễ tân và mượn một bộ đồ mặc vào trước khi xuất phát thì hơn đấy."
Khi ánh mắt anh liếc nhìn xuống, Nhan An lại cảm thấy làn da đang lộ ra ngoài phảng phất giống như lại bị một cơn gió nóng thổi qua.
Thiền Ngật: "Mặc áo hai dây để nhảy dù cũng không gợi cảm thêm chút nào đâu."
Sau đó, Nhan An nhìn anh quay đi, và chọn lựa một đống thiết bị, tháo rời, kiểm tra, lắp ráp lại, ngẫu nhiên lại hàn huyên vài câu tiếng Anh hoặc tiếng Tây Ban Nha với các đồng nghiệp đã hạ cánh, anh cười đến mức khiến nội tâm Nhan An chấn động không thôi.
Nhan An cũng tán đồng rằng việc mặc áo hai dây nhảy dù đúng là cũng không gợi cảm thêm chút nào cả.
Lúc này người đàn ông đó đang mặc một bộ đồng phục huấn luyện dài tay, cúi người buộc lại dây dày, cảnh tượng này khiến Nhan An cảm thấy còn gợi cảm hơn gấp mấy lần những anh chàng ngoại quốc lỏa thể tắm nắng ở bên bờ biển xứ Wales.
Nhan An nuốt một ngụm nước miếng, cô cảm thấy bản thân có phải điên rồi không?
Cô bèn chạy đến quầy lễ tân mượn một bộ quần áo, rồi nằm bò ở đó hỏi cô lễ tân thật thà, "Tôi có thể biết được tên của người đang huấn luyện tôi là gì không?"
Cô gái cười cười, dùng vẻ mặt giống như đang nói "thế nào, huấn luyện viên tôi sắp xếp cho bạn có phải rất đẹp trai không" để trả lời: "Anh ta tên là Sam."
"Vậy tên tiếng Trung Quốc là gì thế?"
"Cái này thì bạn phải tự hỏi anh ta thôi, vì Sam không thích lưu danh khắp nơi đâu."
Khi Nhan An quay trở lại, cô vừa đi vừa mặc quần áo, lúc này rất nhiều người đang ngồi trên bãi cỏ chờ đợi và nghỉ ngơi, dáng vẻ vội vàng chạy đến dưới cái nắng như thiêu đốt của Nhan An đã thu hút rất nhiều ánh mắt nhiệt tình xung quanh.
Nhan An có dáng người cao và cân đối, khi cô đưa tay kéo quần áo qua đầu, phần eo dưới chiếc áo dây lộ ra, để lộ đường cong nữ tính.

Phần thắt lưng hơi hõm xuống, cơ bụng nổi lên, làn da lộ ra ngoài như đang phát sáng dưới ánh nắng.
Lúc này, cô đã mặc lại quần áo ngay ngắn, và vén mái tóc dài ra khỏi cổ áo.
Dáng vẻ này của cô khiến người ta cảm thấy cô gái Trung Quốc này thật hoàn mỹ, trẻ trung, sexy và có chút anh khí không thể chê vào đâu được.
Nhưng Nhan An không để ý đến những người qua đường không liên quan xung quanh, vì bây giờ trong tâm trí cô chỉ toàn là người đàn ông đầy nam tính đó.
Cô nóng lòng muốn chia sẻ với người bạn đang ở Alaska: Tớ nghĩ cậu nói đúng đấy!
Mạn: Gì cơ?
Nhan An: Tớ đã gặp được một người đàn ông cực phẩm, cực phẩm trong số các cực phẩm ấy.
Mạn: Cảm giác thế nào?
Nhan An: Muốn lên giường!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận