Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi


Lúc này cô mới phát hiện ra những bóng đèn phía bên trái đột nhiên sáng lên.

Nhan An quay đầu lại, một người đàn ông mặc áo phông màu đen và quần thể thao đang đút tay vào túi quần và thong dong bước về phía cô, mái tóc ngắn rũ xuống trán bị gió thổi qua, dáng vẻ đẹp trai mang theo sự kiêu ngạo và lạnh lùng, giống như như một giáo thảo của trường đại học nào đó.

Cô sững lại, rồi vô thức đổi sang một bài hát khác và cầm lấy chiếc điện thoại vẫn đang phát nhạc lên, còn người kia cũng vừa khéo bước đến bên cạnh cô.
Nhan An liếc nhìn anh rồi ngạc nhiên hỏi: "Thiền cơ trưởng cũng không ngủ được nên xuống đây tản bộ ạ?"
Thiền Ngật: "Bảy giờ sáng mai đã phải tập huấn tập trung rồi mà cô còn ngồi đây làm gì thế?"
Những cơn gió nhẹ nhàng vỗ về, nên Nhan An có thể ngửi thấy hương sữa tắm hoặc mùi dầu gội đầu của anh.
Trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của bài hát không rõ tên đang phát, Nhan An nhìn ngắm người đột nhiên hiện ra trước mắt và đáp lời: "Chỉ là ngồi một lát cho bay bớt mùi bia thôi ạ."
Lúc trước Thiền Ngật uống loại bia trong chai thủy tinh, còn Nhan An là uống loại trong lon, tuy lượng bia hai người uống như nhau, nhưng lúc này Thiền Ngật cả người sảng khoái, không có chút cồn nào đọng lại, còn môi lưỡi Nhan An vẫn đang mang theo hương bia thơm nồng.
Mái tóc ngắn của Thiền Ngật còn mang theo hơi nước, vô tình giảm bớt chút sắc bén lạnh lùng trên khuôn mặt anh, Nhan An nhìn ngắm bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái của anh một lát rồi vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh mình: "Thiền cơ trưởng không ngủ được ạ? Anh có muốn ngồi xuống tám chuyện một lát không?" Cô khẽ bổ sung thêm, "Nói chuyện nghiêm túc ấy, dù là thiên văn địa lý khí tượng gì đó tôi đều có thể phụng bồi."
Thiền Ngật nhìn cô rồi nhẹ nhàng nhướng mày lên.

Băng ghế khá dài, cộng thêm Nhan An lại dịch người sang ngoài biên thêm một chút nên hai người ngồi xuống cũng rất rộng rãi.

Lúc này, điện thoại Nhan An vẫn tiếp tục tự động phát nhạc, còn cô và Thiền Ngật đang ngồi cách nhau khoảng nửa người, dù dáng ngồi của cô cuối cùng cũng đã cải thiện một chút xíu, nhưng vẫn vô cùng thoải mái tùy ý.
Nhan An tự nhiên cảm thấy thật thần kỳ, rõ ràng mấy phút trước khi nhìn thấy Thiền Ngật đang uống bia, trong đầu cô còn hiện ra mấy suy nghĩ khá đen tối, thế mà lúc này khi hai người ngồi cùng nhau dưới ánh trăng, chút tâm tư đen tối đó lại ngoan ngoãn bị dẹp sang một bên.

Cô thầm nghĩ dưới ánh trăng sáng như này, hai người có thể nghiêm chỉnh nói những chuyện không liên quan đến mấy chuyện không trong sáng kia rồi nhỉ.
Nhan An tự lẩm bẩm: "Nên nói gì bây giờ nhỉ?"
Thiền Ngật thoải mái dựa vào thành ghế, cằm anh hơi nhếch lên, ánh mắt cũng hướng lên vầng trăng đang treo trên cao ở phía xa, chứ không đáp lời cô.
Nhan An liếc nhìn Thiền Ngật không nói gì, cô quay đầu lại, người trượt xuống một chút, đầu lại gối lên thành ghế bên cạnh, ánh mắt cũng hướng về vầng trăng đang treo trên cao giống như người bên cạnh.
Nhan An: "Hay chúng ta nói chuyện về thiên văn đi?"
Thiền Ngật nhướng mày: "Ví dụ?"
Nhan An: "Anh nhìn xem bóng mờ trên mặt trăng có phải rất giống bóng một người đang đốn cây không?"
Thiền Ngật nhìn lên ánh trăng và nhếch miệng cười một cái.
Nhan An: "Từ nhỏ tôi đã thích ngắm trăng, ánh trăng một năm bốn mùa thay đổi thế nào tôi đều đã ngắm qua, mỗi lần trăng tròn tôi đều quan sát xem người trên đó có động đậy hay không."
Cô hơi bĩu môi kể tiếp: "Cái thói quen này được duy trì khá lâu, mãi đến lúc lên trung học cơ sở học về địa lý tôi mới biết là mình thật ngốc haha."
Thiền Ngật vẫn duy trì nụ cười nhạt nhẽo khi nghe cô kể chuyện, nên Nhan An cũng không biết là anh có đang nghe hay không.
Nhưng sau khi nói xong "thiên văn", cô vẫn tiếp tục nói về "địa lý".

Cô kể về bốn năm học phi công của mình đã đi những đâu, đã vượt qua ngọn núi hay bờ biển nào.

Sau đó cô liếc về phía đối phương và hỏi: "Còn anh thì sao?"
Thiền ngật vẫn yên tĩnh ngắm trăng, Nhan An tưởng anh sẽ cao ngạo không thèm để ý đến mấy lời ca cẩm của mình, ai dè lát sau đối phương lại phá lệ trả lời cô: "Tôi cũng đã đi qua rất nhiều nơi, nhiều đến mức không kể hết được."
Anh vừa nói xong, Nhan An lại nghiêng đầu sang một bên, khuôn mặt cô lặng lẽ quay sang phía anh, ánh mắt tuy yên lặng nhưng dường như mang theo độ sâu và bao phủ lên toàn bộ người bên cạnh.

Thiền Ngật lúc 30 tuổi và Thiền Ngật lúc 22 tuổi khác nhau thật nhiều, ngũ quan anh trở nên rắn rỏi và góc cạnh hơn, biến chàng thanh niên năm nào trở thành một người đàn ông trưởng thành trải qua bao mưa gió, và vô cùng hấp dẫn khi đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Đúng là vô cùng đẹp trai, Nhan An thầm cảm thán.

Vừa hướng nội vừa gợi cảm, cực kỳ quyến rũ, nếu nói là đẹp đến kinh thế hãi tục cô cũng không cảm thấy khoa trương.
Nhan An đột nhiên đưa tay ra trước mặt anh, rồi giơ một ngón tay lên và nói: "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Thiền Ngật thu lại ánh mắt đang nhìn về phía xa, rồi quay đầu lại liếc xuống cô nương ngồi bên cạnh mình.
Nhan An lập tức ngồi thẳng dậy: "Trong cơn bão Hàn Xuyên năm đó, nếu để anh điều khiển máy bay cứu viện, liệu anh có thể thành công không?"
Thiền Ngật chăm chú nhìn cô chứ không đáp lời.
Nhan An: "Tôi xem lý lịch của anh ở trên mạng mới biết anh là từ không quân chuyển sang hàng không dân dụng."
Thiền Ngật: "Còn lên mạng tra thông tin về tôi?"
Nhan An thoải mái gật đầu thừa nhận: "Tôi còn xem hết tất cả các bài báo viết về anh nữa."
Ai mà biết được người mang cô đi nhảy dù và đua xe lúc trước đã từng rèn luyện trong quân đội, còn điều khiển qua máy bay tiêm kích và tham gia tìm kiếm cứu nạn, cũng từng đi qua những vùng bị nạn, bây giờ còn là cơ trưởng số một số hai trong ngành hàng không dân dụng Trung Quốc nữa chứ.
Ánh mắt Nhan An lóe sáng giống như một viên ngọc lấp lánh.
Thực ra đôi mắt của đó rất xinh đẹp, Thiền Ngật cũng không keo kiệt mà thầm khẳng định.
Còn Thiền Ngật, khi anh trả lời cô, ánh mắt anh còn trầm hơn cả màn đêm tối nay, là một mảnh hắc ám mà Nhan An không thể với tới, thâm trầm đến cực điểm, giống như màu đen trong một động sâu vạn trượng không có chút ánh sáng: "Đối diện với những thiên tai thật sự, vĩnh viễn không được đưa ra giả thiết."
Nhan An sững sờ, ánh mắt cô khó hiểu nhìn chằm chằm về phía đối phương.

Thiền Ngật: "Mỗi con người hy sinh trong thiên tai đều xứng đáng được kính trọng, vì họ đã thay chúng ta gánh vác cái kết quả nguy hiểm nhất."
Nói xong câu đó, Thiền Ngật liền đứng dậy và dặn dò: "Sáu giờ sáng mai, đến chỗ quảng trường diễn ra lễ kéo cờ, trước khi huấn luyện tập trung, phải trải qua buổi huấn luyện sáng sớm đã."
Nhan An ngồi trên băng ghế ngước nhìn anh nhưng không đáp lời.
Thiền Ngật nhướng mày nhìn lại cô.
Lúc này Nhan An mới "a" một tiếng rồi đáp: "Nghe rõ, sáu giờ sáng mai, tôi nhất định đến đúng giờ!"
Sau đó, Nhan An nhìn anh quay đi, bóng lưng cao lớn đĩnh đạc đó khiến trái tim cô đập bang bang một cách nặng nề và chân thực.

Người đàn ông xuất sắc thế này, từ đầu đến chân đều vô cùng hợp gu cô, nếu không chiếm lấy chắc đến thần phật còn phải phẫn nộ nữa là.

Ánh mắt Nhan An khẽ động, cô khẽ thề rằng, cho dù thiên vương lão tử đến, cô cũng phải cùng anh phát sinh cái gì đó mới được.
Nhan An nghĩ thầm, cô e rằng đây chính là tình yêu con mịa nó rùi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận