Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi


Nhan An phì một cái rồi cười lớn, cô lại tiếp tục ba hoa: "Tôi chỉ định giữ chỗ trước, lúc nào cần thì báo với thần Shiva là được rồi.

"
Sau đó còn hỏi ngược lại anh: "Anh thích trẻ con lắm à? Tôi có thể đem mấy căn nhà gỗ vừa cầu được chia sẻ với anh một ít.

"
Càng đi gót chân Nhan An càng đau, nên cô chỉ có thể nhón chân bước, mảnh sa mỏng màu đỏ trên người cô bay bay, nếu như nhẹ nhàng xoay một vòng, sẽ giống như Đôn Hoàng phi tiên vậy, vừa kiều diễm bức người, lại vừa tiêu sái và nhẹ nhàng, nhưng cô gái này lại dùng bộ dáng đó mà chăm chú nhìn anh rồi mỉm cười.

Đúng là một cô nhóc vô lo vô nghĩ, trong lòng lúc nào cũng chứa đựng những chuyện vui vẻ.

Thiền Ngật cũng nhẹ nhàng nhếch môi, anh thầm nghĩ, cô nhóc này nếu có thể cứ mãi vui vẻ vô tư như vậy cũng là một chuyện tốt.

Thiền Ngật: "Thôi không cần đâu, hơn nữa tôi chúc cô sớm sinh quý tử ha.

"
Bước chân Nhan An chậm mất một nhịp, đây là loại chúc mừng quái quỷ gì chứ.

*
Những cơn gió đêm vào cuối tháng ba ở đây còn mang theo độ ẩm nồng đậm, vừa nóng vừa ẩm lại bết dính.

Cơm tối Nhan An chỉ đơn giản giải quyết ngay trong nhà hàng của khách sạn, với một ít cá xông khói và cơm trộn.


Lúc này cô đang bê đĩa đi ra ngoài, và nhập gia tùy tục mà dùng tay ăn cơm, hơn nữa còn ăn một cách ngon lành.

Vị chú rể hồi sáng đã cùng bạn bè đi uống rượu, nên lúc này cô dâu của anh ta đang mặc một bộ váy dài xuống lầu, vừa khéo nhìn thấy Nhan An đang ngồi bên ngoài một mình ăn uống say sưa.

Cô ấy khá thích tính cách phóng khoáng và sự đáng yêu của cô gái người Trung Quốc này, nên lập tức đi qua vỗ vào vai Nhan An bắt chuyện: "Nhan An hả? Sao cô lại một mình ăn cơm ở đây thế?"
Các vị khách trong khách sạn buổi tối có rất nhiều tiết mục giải trí, buổi trưa cũng đã có không ít người mời Nhan An tham gia, nên cô ấy nghĩ rằng với một người thích sự náo nhiệt như Nhan An, chắc chắn cô sẽ tham gia cùng họ.

Ai ngờ tuy Nhan An rất thích không khí náo nhiệt, nhưng cũng là một người yêu thích sự yên tĩnh khi ở một mình.

Như hồi còn đi đào tạo ở Australia, thời gian nghỉ Nhan An đa phần đều ở một mình, cô thường sẽ lái chiếc moto phân khối lớn của mình lên núi ngắm cảnh, mỗi lần được nghe tiếng gió gào thét bên tai Nhan An lại cảm thấy việc ở một mình cũng vô cùng náo nhiệt.

Lúc này cũng vậy, trong nhà hàng đang có không ít người đang ăn uống, có một số người vì tín ngưỡng văn hóa mà không được uống rượu thì tụ tập một chỗ để nói chuyện, họ huyên thuyên cùng nhau, đa phần đều là những ngôn ngữ mà Nhan An không biết.

Chỉ có cô một mình ngồi trong đình viện, bỏ lại sau lưng là một thế giới ồn ã, cảm giác rất thoải mái lại không cô độc, cũng không cần vì thích náo nhiệt mà phải đi bắt chuyện với người khác.

Nên Nhan An liền mỉm cười đáp lại cô ấy: "Hồi sáng nói hơi nhiều, bây giờ miệng mỏi nên tôi muốn ngồi một mình để nghỉ ngơi cho lại sức.

Đối phương nghe thấy vậy cảm thấy Nhan An rất thú vị, bèn ngồi xuống tám chuyện cùng cô, còn hỏi cô có thích bảo tàng mà mình đã tìm được không.

Nhan An nghe thấy thế lập tức nâng cao tinh thần, sau đó ủy khuất hỏi lại mật mã của bảo tàng là gì?
Đối phương kinh ngạc, cô ấy không ngờ Nhan An vậy mà còn chưa mở được chiếc hộp.

Thực ra cô ấy không hiểu con người Nhan An, vốn dĩ là người ham chơi, nên sau khi lấy được bảo tàng mà không mở được, cô liền vứt sang một bên và đi kiếm trò khác.

Buổi chiều sau khi trở về từ đền thần Shiva, Nhan An lại chuyển hướng muốn đi xem hươu sao, nhưng Thiền Ngật không hứng thú nên cô đành tạm biệt anh, một mình đi xem, những chú hươu sao nhỏ vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí còn đáng yêu hơn cả Happy nhà cô.

Cho nên chiếc hộp bảo tàng thần bí kia vẫn bị nhốt chặt ở trong phòng cho đến bây giờ, lúc này được cô dâu nhắc đến, Nhan An lại bắt đầu suy nghĩ về nó.

Cô dâu dựa vào quan hệ của hai người, đành đưa ra cho Nhan An một gợi ý nữa:" Đáp án mật mã là thứ có thể cùng bạn đi đến già.

"
Thứ có thể cùng cô đi đến già?
Cái gợi ý này càng khiến cho Nhan An mù mờ hơn.

Vì trong nhận thức của cô, chẳng có thứ gì có thể vĩnh viễn không thay đổi mà cùng cô đi đến già được.

Bố cô mất từ hồi cô học cấp ba, cho nên người thân không thể là người cùng cô đi đến già được.

Còn lão Lương mẹ cô, đến cả người bà yêu nhất cũng không thể cùng bà đi đến già cơ mà.


Mà đến người thân cũng không thể cùng bạn đi đến già, thì còn có thứ gì còn vĩnh hằng và vững chắc hơn được.

Lúc này cô dâu được bạn gọi đi, nên Nhan An cũng mang đĩa đặt vào khu vực thu dọn, sau đó vừa đi về phòng vừa suy nghĩ về gợi ý của cô ấy.

Châu Miễn đúng lúc này lại bắt đầu tràng than thở hôm nay ở trong nhóm, nói cái gì mà mỗi ngày đều bị bắt đi xem mắt, cảm giác bản thân giống như một miếng thịt lợn ngoài chợ, hàng thật giá thật, còn bị lật qua lật lại để chọn.

Nhan An cảm thấy cách so sánh của cậu ta thật thú vị, liền gửi một câu an ủi cho đối phương, mãi đến lúc Thẩm Điềm cũng online, cô mới đưa ra câu hỏi của mình.

Nhan An: Thứ gì vĩnh viễn không thay đổi, sẽ cùng bạn đi đến hết cuộc đời, là một từ đơn bằng tiếng Anh đó.

Châu Miễn: Tiếng Anh của tớ không tốt.

Nhan An: Vậy cậu gửi đáp án bằng tiếng Trung là được rồi.

Châu Miễn: Môn ngữ văn của mình cũng kém lắm.

Cậu ta còn vô cùng tự nhiên giải thích thêm: Tớ là học sinh ban tự nhiên mà.

Nhan An lập tức gửi một cái emoji giơ chân đạp vào mặt cho cậu ta.

Thẩm Điềm lúc này lại gửi đáp án của mình: Money hả?
Nhan An vừa nhìn đã cảm thấy kinh ngạc:!
Có vẻ rất chính xác nha!
Bảo tàng chắc không phải chính là tiền chứ!
Nhan An lập tức ôm chiếc hộp qua và nhập thử mật mã, vẫn không phải.

Cô chỉ đành trả lời Thẩm Điềm là đáp án không đúng và còn đáp án nào nữa?
Thẩm Điềm gửi tiếp: Happy?

Thẩm Điềm: Chắc không phải là lover chứ?
Nhan An rầu rĩ: Đều không phải:((
Thẩm Điềm: Vậy tớ không biết đâu.

Nhan An nhún vai, chỉ đành nhét chiếc hộp còn nguyên đai nguyên kiện vào trong vali.

Cô chính là một người như thế, đối với mọi việc cô đều không quá cưỡng cầu, cũng sẽ không làm khó bản thân, việc gì không nghĩ ra hoặc không thể giành được thì cô sẽ bỏ xuống, vì cô luôn nghĩ biết đâu ngày nào đó đột nhiên thông minh đột xuất lại nghĩ ra thì sao.

Nhan An: Thôi không nói đến cái này nữa, cậu dạo này thế nào? Đã công lược thành công các vị boss của anh kỹ thuật viên nhà cậu chưa? Hai vị bố mẹ chồng đã bái phục trước sắc đẹp và sự thông minh của cậu chưa hả?
Thẩm Điềm: Chuyện này dài lắm, đợi cậu đi du lịch về rồi gặp nhau tám sau nhé.

Thẩm Điềm lại hỏi ngược lại cô: Còn cậu đi du lịch có gặp được diễm ngộ nào chưa?
Nhan An suy nghĩ một thoáng rồi nhắn lại: Nói không chừng là gặp được thật.

Sau đó cả hai lại phá lên cười.

Châu Miễn đúng lúc này lại chen vào ném đá hội nghị: Diễm ngộ á? Thôi đê, không bằng đi xem mắt với tớ có khi còn thực tế hơn đấy.

Ai ngờ tin nhắn vừa gửi đi, cậu ta lập tức nhận được câu cút vô cùng lạnh lùng từ Nhan An.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận