Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi


Nhan An về đến Bắc Thành đã là rạng sáng, kỳ nghỉ này mở đầu rất hoàn mỹ, nhưng kết thúc lại không được ổn lắm, khiến cô có chút uể oải.
Lúc này hơn nửa đêm, Nhan An vẫn đang nằm trên giường tùy ý lướt điện thoại, sau đó vô tình bấm vào cái app Mật hữu kia.
Nhan An bình thường rất ít online, vì trước đến giờ cô cũng không có chút lưu luyến gì với cái app này, thậm chính cô còn thường xuyên quên mất trên điện thoại mình còn có cái app không thường xuyên được dùng đến này.
Hơn nữa, là do trong danh sách bạn bè của cái app này cô chỉ có đúng một người bạn nickname Hống kia.
Nhan An chọc đối phương một cái: Hi?
Hống:?
Đối phương gần như trả lời ngay tức khắc, khiến Nhan An vô cùng ngạc nhiên, người tên Hống này trước đây mỗi lần trả lời tin nhắn của cô đều rất chậm, nên Nhan An có thể đoán ra anh ta cũng không phải là khách hàng thân thiết của cái app này.
Ngộ Năng: Tôi thấy có chút vô vị, anh thì sao?
Hống: Cũng gần như thế.
Ngộ Năng: Anh đang làm gì thế?
Hống: Ăn khuya.
Nhan An nhíu mày, cô cũng có chút đói, nhưng mà thôi, lười chẳng muốn dậy, đằng nào cũng không đói chết được, nên cứ nằm tiếp vậy.
Ngộ Năng: Anh đang ăn gì thế?
Hống: Đá bào.
Ngộ Năng: Ờ, đá bào cũng rất ngon.
Nhan An cảm thấy bản thân mình đúng là quá nhạt nhẽo, chẳng nghĩ ra chủ đề gì mà nói, những lời nói ra cũng chẳng có nội dung gì, nhưng đối phương lại rất phối hợp, xem ra anh ta cũng đang cảm thấy rất nhạt nhẽo.
Ngộ Năng: Anh bình thường chắc ngầu lắm nhỉ? Câu nào cũng ngắn gọn, ký tự được dùng nhiều nhất chắc toàn là dấu chấm câu nhỉ?
Đối phương chắc cũng nhận ra cô đang cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, nên liền hỏi lại: Không có tiến triển thêm gì với anh chàng kia à?
Ngộ Năng: Sao anh biết hay vậy?
Hống: Nếu có tiến triển thì cô đã không ở đây mà tám nhảm với tôi rồi.
Nhan An bĩu môi.
Cô ỉu xìu trở người, chăn đệm và lớp vải trên đồ ngủ ma sát vào nhau, phát ra âm thanh sột soạt trong màn đêm, suy nghĩ của cô lại bay về cái lần đi công tác ở Nam Diên, Thiền Ngật ngồi xổm trên bậc thang đá giữa lưng chừng núi quay lưng về phía cô và nói: "Lên đây tôi cõng cô."
Lúc đó, chiếc áo lông vũ trên người cô ma sát vào chiếc áo gió trên người anh, cũng sột soạt như lúc này.

Và cũng trong ngày hôm đó, khi Nhan An nằm bò trên lưng Thiền Ngật, rồi hỏi anh có muốn cùng cô hẹn hò, nhưng đối phương lại hỏi lại cô có muốn vào khách sạn không.
Nhan An lại trở mình, bụng cô cũng rất thức thời mà gào lên một tiếng, cảm giác trống trải trong dạ dày khiến cô nhớ đến mùi thơm nồng của bột ớt và tỏi trên bếp nướng ở Lý Xuyên đêm đó.
Lần đó, cô chống cằm nhìn Thiền Ngật rồi hỏi anh có thích cô không, đối phương lại phũ phàng trả lời không.
Nhiệt độ ở Bắc Thành vào cuối tháng ba và đầu tháng tư vẫn còn rất thấp, Nhan An làm tổ trong chăn và khẽ rùng mình một cái, sự lạnh lẽo đó giống hệt như cái lạnh bên hồ bơi tối hôm qua.
Chiếc váy hoa nhí ướt một mảng lớn, dính lên chân cô, ở vùng nhiệt đới mà vẫn lạnh lẽo giống như một tảng băng.
Lúc đó cô còn chưa kịp nói gì, Thiền Ngật đã bắt lấy tay cô và nói đừng mưu đồ gì với anh.
Nhan An cảm thấy bản thân không biết làm thế nào để theo đuổi một người đàn ông, giống như một đứa ngốc không hiểu sự đời, Á Mạn cùng từng bảo cách làm của cô không ổn chút nào, nhưng đối phương còn nói thêm là phụ nữ đi theo đuổi đàn ông là một hành động vô nghĩa, phụ nữ nên là người được theo đuổi mới đúng.
Mà Nhan An lúc này vẫn đang ôm lấy điện thoại trả lời đối phương: Không có chút tiến triển nào cả.
Hống hỏi lại cô: Cô thật lòng thích hả?
Nhan An: Tất nhiên là thật rồi.
Hống: Thế thì tỏ tình là được mà.
Anh ta lại tiếp tục: Ý nghĩa của từ thích này quá rộng lớn, khả năng người cô thích vừa khéo cũng thích cô là rất thấp.
Hống: Nên cứ thử một lần nếu không được thì cũng không cần thiết phải cưỡng cầu thêm nữa.
Buổi tối ở Sri Lanka chậm hơn so với Bắc Thành hai giờ đồng hồ, lúc này con đường bên ngoài khách sạn bên bờ biển đã được thắp sáng rực rỡ, những quầy hàng tạm được bày ra chiếm hơn nửa con đường.
Thiền Ngật ngồi ở một trong những quầy hàng đó, trước mặt anh là một bát đá bào, những vụn đá bị trộn lẫn trong đó nhanh chóng tan thành nước.
Chiếc bàn phía trước anh có thêm mấy vị khách mới, là những khách mời trong đám cưới hôm nọ, trong đó có một người nhận ra anh.
"Hi anh đẹp trai, lại gặp anh nữa rồi, hôm qua tôi ngồi ở quầy hàng phía đối diện, thấy anh và cô gái người Trung Quốc kia, nhưng sao hai người lại không ngồi cùng nhau thế?"
Thiền Ngật cười đáp: "Không hẹn được nên không ngồi cùng nhau."
Đối phương dường như không hiểu lắm, Thiền Ngật lại giải thích thêm: "Chỉ là cô nương đó quá xinh đẹp, cần người đi theo bảo vệ thôi."
Trình độ tiếng Anh của đối phương không tốt lắm, lúc này nghe thấy anh nói như thế, cũng chỉ cười trừ gật đầu,
Thiền Ngật ăn hết phần đá bào trước mặt rồi thanh toán, trên đường về khách sạn điện thoại bỗng rung lên.
Cái người tên Ngộ Năng kia qua mười mấy phút mà không trả lời lại, anh còn tưởng người ta đã đi ngủ rồi chứ.
Anh lập tức mở tin nhắn ra xem.

Ngộ Năng: Anh nói đúng, không được thì bỏ đi vậy!
Thiền Ngật mỉm cười.
Cô gái này và anh tuy trò chuyện không nhiều, chủ đề cũng không có bao nhiêu, đa phần đều xoay quanh tình sử thất bại của cô ấy.
Từ những tin nhắn ít ỏi của đối phương có thể thấy rằng cô gái này thực sự ngốc nghếch, đầu óc quá đơn thuần, không có chút tâm cơ nào, tất nhiên cũng không có tý kỹ xảo gì chứ đừng nói đến thủ đoạn.
Người như thế trong cuộc sống sẽ không gặp rất nhiều khó khăn, nhưng phẩm cách đó vốn dĩ lại là một loại mị lực, là kiểu tính cách vô cùng hấp dẫn và hiếm thấy.
Mà việc thích một ai đó sẽ không dựa trên những kỹ xảo hay những thủ đoạn, nên cô ấy chỉ cần tỏ tình là được rồi, không cần thêm chuẩn bị thêm bất cứ điều gì nữa.
Hống: Nếu vậy chứng tỏ người đàn ông đó không có phúc thôi.
*
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Điềm vừa về đến Bắc Thành liền chọc Nhan An, hỏi cô ngày nghỉ cuối cùng có muốn gặp nhau tám chuyện chút không.
Nhan An lập tức dành cho Thẩm Điềm nghi thức đón chào sếp lớn trở về: "Đi chứ! Nhưng đi đâu nhỉ?"
Cô hỏi Thẩm Điềm hẹn ở đâu, đối phương lập tức trả lời: "Đi uống vài ly nhé?"
Nhan An ngày hôm kia có lịch bay nên chỉ đành từ chối: "Tớ không được uống, cậu không cần bay à? Còn uống rượu được luôn?"
Thẩm Điềm: "Tớ bay chuyến đêm, không sao cả."
Hai người họ hẹn gặp nhau cuối giờ chiều, vẫn là đến cái pub lần trước, nhưng mỹ nữ mặc sườn xám lần trước lại không ở đó, bartender ngày hôm nay là một anh trai, đầu mày cuối mắt toát ra mấy phần phong lưu.
Nhan An thầm đánh giá, lại là một soái ca.
Hôm nay cô đến sớm, phục vụ giới thiệu cho cô mấy loại cocktail nhưng cô đều từ chối: "Có loại nào không có cồn không?"
Phục vụ liền chỉ vào mấy cái tên nằm ở góc cuối menu: "Những người thích uống lạnh đa phần đều chọn soda bạc hà xanh, nếu thích uống nóng cô có thể gọi trà bồ công anh và long nhãn.
Máy sưởi trong pub được mở vừa vặn, Nhan An cởi áo khoác ra cũng không thấy lạnh, nên cô liền gọi một cốc đồ uống lạnh.
Đúng lúc này, Thẩm Điềm cũng đến nơi, cô ấy cởi áo khoác xuống liền lập tức gọi luôn một ly whisky.
Nhan An tròn mắt nhìn đối phương:" Cậu muốn uống whisky á? "
Thẩm Điềm:" Uống một ly thôi, không sao cả.


"
Nhan An lập tức đánh hơi được sự kỳ lạ này, cô hơi chau mày nhưng không nói gì thêm.
Phục vụ rời đi không bao lâu liền mang đồ uống của hai người lên, Thẩm Điềm lập tức nâng ly thủy tinh chạm vào cốc của Nhan An:" Cạn ly nào.

"
Nhan An cũng nâng cốc soda xanh chạm cốc với cô ấy rồi hỏi:" Gái nè, boss không dễ đánh hả? "
Thẩm Điềm thở dài một hơi, sau đó lắc đầu và điềm nhiên trả lời:" Chia tay rồi.

"
Nhan An kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Chia tay á?
Lần trước ở Hải Nam, Thẩm Điềm và Tống Hạo chiến tranh lạnh cũng là lần đầu tiên trong mấy năm hai người yêu nhau mà.
Nhan An tận mắt chứng kiến quá trình hai người đi đến hôm nay, Tống Hạo cũng là một người thật thà, cậu ta cũng thật lòng yêu thương Thẩm Điềm, điều này không thể lừa ai được.
Nhan An:" Ai nói chia tay thế? "
Thẩm Điềm:" Người nhà Tống Hạo nói rằng cái nghề tiếp viên hàng không này cao cấp quá, lúc nói chuyện với họ hàng thân thích đều không dám giới thiệu con dâu mình làm công việc gì, nhà bọn họ với không tới, còn nói, nếu Tống Hạo thật sự yêu tớ, họ cũng không ngăn cản, nhưng tốt nhất là đổi công việc khác, yêu đương hẹn hò đến cuối năm rồi hay suy nghĩ đến việc kết hôn.

"
Nhan An cau mày:" Bọn họ nói cái quỷ gì thế? "
Thẩm Điềm:" Người nhà đó còn nói, kết hôn xong tốt nhất là công việc và cuộc sống đều chuyển về chỗ nhà họ, sinh con xong giúp tớ trông con cho tiện.

"
Thẩm Điềm:" Cậu biết đấy điều này là không có khả năng, tớ không thể lãng phí sự nỗ lực trong mấy năm nay được.

"
Nhan AN:" Tống Hạo không nói giúp cậu à? "
Thẩm Điềm hơi mỉm cười, nhưng đôi mắt cô ấy lúc này đã đỏ lên:" Không hề.


"
Nhan An thầm hít sâu một hơi, lời đến bên miệng rồi nhưng cũng chẳng dám nói tiếp, cô sợ những lời mình nói ra không tiết chế được mà có chút quá đáng.
Tính đến hết năm nay, Thẩm Điềm và Tống Hạo đã ở bên nhau gần 5 năm, tuổi xuân của một cô gái thì có được bao nhiêu cái 5 năm chứ.
Thẩm Điềm cúi đầu, chăm chú nhìn vào viên đá lạnh hình cầu đang chậm rãi di chuyển trong ly rượu màu hổ phách, tuy tâm trạng cô ấy rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt đã đỏ lên, toàn thân giống như không còn chút sức sống nào, giống như đã bị rút mất một tia linh hồn.
Mà tia linh hồn này của Thẩm Điềm, Nhan An thầm nghĩ, đó chính là tình yêu.
Thẩm Điềm nói:" Nói thật, tớ sớm đã dự đoán được bản thân và Tống Hạo sẽ không thể ở cạnh nhau lâu dài, nhưng ai mà ngờ, yêu xa cũng kiên trì được lâu như thế, nhưng cuối cùng lại chấm dứt ở đây.

"
Thẩm Điềm:" Anh ta nói mẹ anh ta dù thế nào cũng là người sinh ra anh ta, anh ta chỉ có một người mẹ này thôi, anh ta còn nói chuyện gì anh ta cũng có thể nghe lời tớ, nên tớ có thể nào vì anh ta mà lùi một bước không.

"
Nhan An nghe thấy vậy, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa:" Đệt mợ, con rùa rút đầu này, ai không có mẹ chứ? Dựa vào cái gì mà muốn ủy khuất con gái nhà người ta.

"
Nhan An trong lòng tràn đầy căm giận, giọng nói cũng trở nên lớn hơn, khiến mấy bàn khách xung quanh đều quay lại nhìn về phía cô.
Thẩm Điềm:" Anh ta nói lúc mẹ anh ta sinh anh ta ra thì bị khó sinh, quá trình vô cùng gian nan, còn để lại di chứng, nên anh ta nhất định phải tận hiếu.

Tớ hỏi lại anh ta, nếu sau này tớ sinh con cho anh ta, cũng để lại di chứng như thế, vậy khi tớ và mẹ anh ta nảy sinh mâu thuẫn, anh ta sẽ tẫn hiếu với mẹ anh ta hay thay con anh ta tẫn hiếu với tớ? Anh ta lại chỉ biết im lặng.

"
Nhan An nhìn Thẩm Điềm, trên mặt cô ấy không phải là sự đau khổ, mà là sự quyết tuyệt.
Cả đêm này hai người ngồi trong Pub mãi đến khuya, nói về đàn ông, về công việc, về cuộc sống, về cả lý tưởng, về tất cả mọi việc trên đời.
Lúc rượu sắp hết, Thẩm Điềm còn nói:" Sau này chọn đàn ông nhất định phải rửa mắt mà chọn, không thể chỉ nghe theo trái tim mách bảo."
Nhan An nghe thấy thế liền mím môi, rồi ôm chặt lấy cô ấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận