Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Thân tiên sinh...” Liên Trăn lắp ba lắp bắp đứng dậy, Thân Mục Dã lại không rảnh để ý, chỉ móc ra một tờ chi phiếu, tay của anh sạch sẽ gọn gàng giống ngọn trúc, đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay hoa văn xa hoa tinh tế, số giờ dùng mười hai viên kim cương khảm nạm, mà kim đồng hồ lá liễu chi giờ cũng được làm bằng vàng.
Hứa Tố Ngưng bỗng nhiên nhớ tới mấy năm trước đi khi Thụy Sĩ đã từng thấy chiếc đồng hồ này, nghe nói đây là đồ chế tác thuần thủ công Patek Philippe, giá trị mấy chục triệu nhân dân tệ.
*Patek Philippe & Co.
(PP) là một nhà sản xuất đồng hồ đeo tay và đồng hồ bỏ túi cao cấp của Thụy Sĩ, được thành lập năm 1851 có trụ sở tại Geneva và thung lũng Joux.
Hãng thiết kế sản xuất đồng hồ và bộ chuyển động đồng hồ, trong đó có những chiếc đồng hồ cơ cực kì tinh xảo.
Rất nhiều các chuyên gia, người hâm mộ đồng hồ đánh giá Patek Philippe là thương hiệu đồng hồ đeo tay có uy tín nhất trên thế giới.
Mà ở thành Tây có thể có giá trị bản thân như vậy, lại họ Thân...
Đầu cô ta lóe lên, cũng đứng dậy theo: “Có phải anh là người Thân gia..."
"Thật đúng là không lịch sự.” Thân Mục Dã nhướng mày, ngón tay kẹp lấy chi phiếu buông lỏng, chi phiếu xoay mấy vòng rơi chính xác trên bàn, chậc chậc nói: "Nếu nói bộ váy này của cô giá trị mấy triệu tệ, cùng lắm cũng chỉ trăm nghìn tệ, có điều bản thiếu gia có tiền, cho cô ba trăm nghìn tệ, còn lại không cần trả, đi mua thêm mấy bộ đi, bộ đồ màu tím này thực sự không quá hợp với cô đâu.”
"Phì.” lần đầu Diệp Điển Na thấy có người chế nhạo Hứa Tố Ngưng như thế, buồn cười phì cười.
Hứa Tố Ngưng chưa từng bị nhục nhã như vậy, tức giận đến nỗi gương mặt xinh đẹp trắng bệch, lại cố chịu đựng nặn ra nụ cười đẩy chi phiếu trở về: “Cám ơn vị tiên sinh này nhắc nhở, có điều tôi và Liên Trăn là bạn học, vừa rồi chẳng qua chỉ đùa một chút thôi, mà lại tôi thật sự không để bộ váy này vào mắt, có điều khá tò mò, không biết Liên Trăn cậu quen biết một vị tiên sinh anh tuấn nhiều tiền như thế từ bao giờ vậy.”
Cô ta cố ý tăng thêm hai chữ "nhiều tiền", Thân Mục Dã nhếch môi mỏng thành đường cong thú vị, người phụ nữ này giỏi nhịn đấy, mà lại tâm cơ rất sâu, sợ rằng cô gái kia phải là đối thủ của cô ta.
Ánh mắt của anh nhìn về phía Kiều Liên Trăn, quả nhiên thấy cô khô khốc nhếch khóe môi nói: "Quen biết mấy ngày trước.”
"Xem ra cậu vẫn lợi hại trước sau như một đấy nhỉ, mới quên biết mấy ngày đã có bản lĩnh để vị tiên sinh này chịu móc ra mấy trăm nghìn tệ giúp cậu, mình thực sự hâm mộ cậu đấy.” Hứa Tố Ngưng mỉm cười nhìn về phía Thân Mục Dã nói: "Thân tiên sinh chỉ sợ còn chưa biết, hồi đại học, Liên Trăn chính là hoa khôi của trường chúng tôi đấy, khi đó con trai trong trường ngoài trường theo đuôi cô ấy có thể xếp tới bờ biển, đưa bữa sáng mỗi sáng sớm, đưa đón cô ấy mỗi buổi chiều, còn có những hàng hiệu túi xách, đồ trang sức quý báu, trong ký túc xá cũng không chất hết được đâu.”
Liên Trăn nhếch khóe miệng như có như không, dù sao cô ta nói chuyện lợi hại, cô không nói lại cô ta được, dứt khoát để mặc cô ta đi, ngược lại Diệp Điển Na nghe mà khó chịu: “Sao tôi lại cảm giác cô không ăn được nho thì nói nho xanh vậy, Trăn Trăn người ta xinh đẹp, vậy có người theo đuổi cũng bình thường, không giống một số người suốt ngày chạy bạn trai của người ta.”
Nét mặt Hứa Tố Ngưng lướt qua vẻ bực bội, đang muốn chế giễu lại, Thân Mục Dã đột nhiên kéo một cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống, cười tủm tỉm quay đầu nhìn Liên Trăn: “Đúng rồi, Kiều tiểu thư, bao giờ cô trả lại cho tôi cây dù của tôi vậy?”
Khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức phóng đại, hai người rút ngắn khoảng cách, trên người anh có mùi hoa cam như có như không xông vào mũi.
"Ách...!Lần sau sẽ đưa cho anh.” Liên Trăn lúng túng quay đi, chỉ vào phía trước nói: "Nghi thức sắp bắt đầu rồi, chúng ta xem trước đi.”
Đám người ngẩng đầu, trên đài người chủ trì đã nói một tràng dài, chú rể nắm tay cô dâu đi tới, uống chén rượu giao bôi, mời rượu cho cha mẹ hai nhà, cô dâu chú rể hứa hẹn lẫn nhau vĩnh viễn không chia lìa.
Hoàn toàn là hình thức như trước đây, nhưng Liên Trăn và Diệp Điển Na lại đều khóc, nhất là Diệp Điển Na khóc giàn rụa nước mũi nước mắt.
Trần Hân Hân bỗng nhiên nói ra: "Hình thức hôn lễ này làm không tệ, Tố Ngưng, sau này hôn lễ của cậu và Đông Sâm cũng làm như thế nhé.”
===========.