Có Truyện Ngắn Nào Vừa Nhẹ Nhàng Vừa Ngọt Ngào Không


Người phụ nữ đó là mẹ của Trác Yến Thừa.
Vài phút sau, tại nhà Trác Yến Thừa, anh đang bận rộn trong phòng bếp, còn cô ngồi trên sô pha.

Mẹ Trác thì kéo tay cô làm thế nào cũng không buông ra.
"Xinh quá, xinh quá, so với trên ảnh còn xinh hơn, không hổ là con trai tôi, mắt nhìn đúng là cao mà.

Tinh Tinh à, hai đứa định khi nào thì kết hôn?"
"......"
Này....cái gì cùng cái gì cơ?
"Bác gái, bác hiểu lầm rồi, cháu và Trác Yến Thừa không phải....."
"Bác cũng không phải người cổ hủ, thực ra bác với bác trai cháu năm đó cũng sống chung với nhau trước rồi mới kết hôn.

Giờ lại là thời đại nào rồi, bác hiểu mà." Mẹ Trác một bộ biểu tình "Ta hiểu cả mà".
Cô không nói nên lời.
Bức ảnh gì?
Sống chung gì cơ?
Trác Yến Thừa rốt cuộc đã nói với mẹ anh ấy những gì rồi?
Mãi đến lúc ăn cơm, mẹ Trác mới buông tay cô ra.

Trên bàn ăn còn liên tục gắp thức ăn cho cô, nói ăn nhiều một chút, còn nói sau này gả qua rồi sẽ trở thành chị em bạn dì, bảo cô đừng thấy áp lực.
Uhn........
Trước tiên không nói đến việc cô với Trác Yến Thừa có kết hôn hay không, cánh cửa hào môn nhà anh làm sao có thể dễ dàng qua được chứ?
Trác Yến Thừa cũng không nói gì, ngồi một bên vừa cười vừa ăn.

Ăn xong rồi còn trực tiếp rời đi, cố ý không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô.
Tên này đúng chó má!
Mẹ Trác lại kéo cô đến trên sô pha nắm chặt tay cô không buông: "Cuối cùng cũng gặp được con.

Bác luôn muốn xem xem cô gái như thế nào mà khiến con trai bác mê tới thần hồn điên đảo.

Bây giờ thì nhìn thấy rồi, đừng nói đến tên nhóc đó, ngay cả bác cũng bị con mê hoặc tới thần hồn điên đảo rồi."
"......."
En...Mặc dù cô lớn lên đúng là xinh đẹp, dù không như Ninh Sơ Du được chú ý, luôn khiến người khác kinh ngạc, nhưng vẫn chưa tới mức mê hoặc tới thần hồn điên đảo chứ? Hơn nữa, cô tại sao không nhìn ra Trác Yến Thần bị cô làm cho mê hoặc nhỉ?
"Bác gái, cháu và Trác Yến Thừa không phải là quan hệ đó đâu, bọn cháu chỉ là....hàng xóm thôi."
"A?" Mẹ Trác ngây người: "Không phải ư? Con trai bác vẫn chưa tỏ tình với con à?"
Cô nuốt nước bọt: "Tỏ tình ngược lại đã làm rồi, nhưng cháu....cháu không muốn qua lại với anh ấy."
"Vì sao a? Nó không có mắc chứng múa giật Huntington* đâu, con yên tâm."
(*Bệnh Huntington (có tên khác như Múa giật Huntington, Múa giật tiến triển mãn tính, Múa giật di truyền) là một bệnh lý di truyền gen trội đặc trưng bởi múa giật, triệu chứng thần kinh tâm thần và suy giảm nhận thức tiến triển, bao gồm chứng múa giật, múa vờn, giật cơ đột ngột khi ngủ, thường bắt đầu ở tuổi trung niên.)
Huntington?
Là cái gì?
"Bác, bác nói chứng múa giật gì cơ ạ?"
Mẹ Trác ngây ra: "Nó chưa nói với con à? Lúc trước nó ra nước ngoài một là vì giúp bố nó chữa bệnh này, hai là kiểm tra xem bản thân có mắc căn bệnh này không.

Con biết đấy, đây là bệnh di truyền, tỷ lệ di truyền tận 50%, may là thằng bé không sao."
Cô càng nghe càng mơ hồ.
Mẹ Trác thấy cô một chút cũng không biết gì, bèn từ từ kể từ đầu.
Thì ra năm đó trước khi Trác Yến Thừa ra nước ngoài, công ty bọn họ đã xảy ra biến cố, chú hai của anh muốn đoạt vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, trên đại hội cổ đông đã tranh cãi một trận với bố anh, dưới cơn kích động bác trai đột ngột lên cơn co giật.
Đến bệnh viện kiểm tra mới biết ông mắc chứng múa giật Huntington.
Bác sĩ nói với Trác Yến Thừa, đây là một căn bệnh thoái hóa thần kinh di truyền, có 50% sẽ di truyền đến con cái.
Nếu Trác Yến Thừa thật sự có căn bệnh này, anh có lẽ sẽ không thể kết hôn.
Cho nên lúc cô tỏ tình với anh, anh mới từ chối cô, nói cô còn nhỏ, bảo cô chuyên tâm học hành.
Sau đó anh và mẹ đã đưa bố ra nước ngoài chữa bệnh, anh kiểm tra bản thân không mắc chứng bệnh đó liền lập tức gọi điện muốn nó cho cô.

Kết quả, cô cho anh vào danh sách đen.
Mẹ Trác lại nói: "Đoạn thời gian đó Trác Yến Thừa rất khó khăn, nó nói ngay cả tương lai của mình cũng không xác định được, nó sao dám dễ dàng đưa ra lời hứa hẹn với cô gái mình thích, sao dám ở bên cạnh cô gái đó? Nó không thể làm hại người con gái mình yêu được."
Khuôn mặt cô đã đẫm lệ: "Nhưng mà, anh ấy tại sao không lập tức đi kiểm tra?"
Mẹ Trác lau nước mắt: "Nó nói nó không dám, vạn nhất xác định mắc phải, nó thật sự không còn cách nào ở bên cạnh con rồi.

Hơn nữa lúc đó bố thằng bé lại như thế kia, nó cũng không biết phải làm sao.

Đó là lần đầu tiên bác thấy thằng bé đó bơ vơ như vậy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui