Lục Quyến Xuyên thở dài: "Cẩn Nhi, bác sĩ nói bởi vì tai nạn giao thông nên có thể em đã quên đi một số chuyện, đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."
Lý Tư Linh cắn mạnh môi mình, cũng không ngẩng đầu lên.
Nếu cô ta thật sự là Nghiêm Cẩn Nhi thì có lẽ đã có thể chấp nhận mọi chuyện này.
Nhưng cô ta không phải! Cô ta còn có ba mẹ! Cô ta muốn về nhà!
Cho dù điều kiện của Lục Quyến Xuyên không tệ nhưng người anh ta yêu chỉ có Nghiêm Cẩn Nhi mà thôi.
Cô ta...!không muốn trở thành Nghiêm Cẩn Nhi!
Lục Quyến Xuyên mãi không được đáp lại, nụ cười bên khóe môi trở nên cứng đờ, con ngươi anh ta trở nên âm u.
anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhẹ giọng nói: "Ăn đi."
Lý Tư Linh mờ mịt cúi đầu ăn, đồ ăn ban nãy vừa mới cảm thấy ngon miệng nay đã thấy như ăn phải sáp.
Cô ta không cảm nhận được mùi vị gì, chỉ chậm rãi lặp đi lặp lại động tác nhai nuốt.
Lục Quyến Xuyên cầm cốc nước mơ chua lên uống một ngụm.
Anh ta cũng không thích vị chua chua ngọt ngọt này nhưng Nghiêm Cẩn Nhi thích.
Lại không ngờ Lý Tư Linh cũng không quá thích.
Ăn thêm một chút, cho đến khi nuốt không trôi nữa, Lý Tư Linh buông đôi đũa xuống.
Lục Quyến Xuyên rót nước mơ chua cho cô ta, "Uống đi cho đỡ khát."
Cô ta chỉ nhấp môi một cái chứ không uống thật.
Lục Quyến Xuyên vẫn luôn theo dõi cô ta đương nhiên không bỏ qua hành động nhỏ này.
Hai người nắm tay rời đi, rõ ràng nhìn rất hài hòa thắm thiết nhưng từ phía sau thì nữ chính kia dường như không được tự nhiên lắm.
Cổ Phác gọi một đống đồ ăn nhưng với sức ăn của cậu thì không ăn được hết.
Cổ Điển chậm rãi ăn rau, khuôn mặt luôn nhợt nhạt nay lại ửng hồng, ngay cả đôi môi không có huyết sắc mấy cũng trở nên đỏ thắm.
Một người luôn lạnh lẽo đột nhiên trở nên như vậy, thực sự kinh diễm.
Muốn biết kinh diễm đến mức nào, không cần nhìn người khác, nhìn Diêm Quân sẽ biết ngay.
Hai người đang ăn thì đột nhiên bàn bên cạnh có một người đứng lên.
Cổ Điển ngẩng đầu theo bản năng ngẩng đầu lên lập tức thấy Diêm Quân.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Diêm Quân liền ngẩn người.
"Sao anh lại biết tôi ở đây?" Cô nghiêng đầu, khẽ nhíu mày lại.
Diêm Quân hoàn hồn, cười rộ lên: "Có lẽ là tâm linh tương thông đi." Hắn nhìn đồ ăn trên bàn, hơn nửa còn chưa động đến, "Không ngại thì tôi ngồi ăn cùng nhé, đang đói bụng."
Hắn vừa nói, chớp chớp mắt nhìn Cổ Phác.
Cổ Phác đã ăn no, xoa xoa bụng mình.
"Vẫn còn nhiều lắm đấy, anh ăn đi."
Diêm Quân không khách sáo mà ngồi xuống bên cạnh Cổ Điển, lại gọi phục vụ mang thêm bộ bát đũa lên.
Cổ Điển mím môi, hắn căn bản là nói dối! Một vị thần mà lại nói đói bụng? Thần còn phải ăn nữa à?
Cô liếc mắt nhìn Diêm Quân, nhưng đối phương căn bản không nhìn cô.
Cô chớp đôi mắt khô khốc, cúi đầu tiếp tục tiêu diệt đồ ăn.
Một mình Cổ Phác ngồi ở đối diện, quỳ chân lên ghế, hai cánh tay chống lên mặt bàn, bàn tay mở ra chống dưới khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Đôi mắt sáng ngời, lông mi dài cong cong như rẻ quạt.
"Hôm nay anh đi đâu vậy?" Giọng nói Cổ Phác mang theo ngữ điệu non nớt của trẻ con, nghe rất đáng yêu.
Diêm Quân biết cậu bé đang hỏi mình, đưa tay quệt khóe môi, cười nói: "Người lớn có việc người lớn phải làm."
Cổ Phác bĩu môi, mắt đưa sang nhìn Cổ Điển cũng không nói lời nào, liền ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ như vậy.
Sức ăn của Cổ Điển cũng không nhiều, cô chỉ ăn một ít rau xanh, chờ ăn hết rau rồi thì buông đôi đũa xuống.
Cô uống một ngụm nước mơ chua, vị chua ngọt xua tan đi đầu lưỡi tê dại.
Sau đó cô ngẩng đầu hỏi Cổ Phác: "Lát nữa em còn muốn đến chỗ nào chơi?"
Cổ Phác cười tủm tỉm nhìn cô: "Chị, em có thể mua đồ ăn vặt không? Trong nhà chả có gì cả..." Cậu bé giả vờ làm bộ dáng tủi thân sắp khóc.
Diêm Quân nhịn không được cười, nói thật, mỗi lần nhìn khuôn mặt Cổ Phác gần giống Cổ Điển làm ra những hành động trẻ con đó, hắn lập tức sẽ theo bản năng tưởng tượng thành Cổ Điển.
Hơn nữa, hiện tại Cổ Phác mới tám tuổi, nói không chừng khi còn nhỏ Cổ Điển cũng giống như vậy.
Cổ Điển dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Diêm Quân.
Diêm Quân cảm giác được trong ánh mắt kia không vui, hắn thu nụ cười lại.
"Ăn xong thì đi." Cô cầm cốc nước mơ chua lên, ánh mắt dời ra ngoài cửa sổ.
Diêm Quân hơi bất ngờ, nhịn không được cong khóe môi lên.
Nếu cô thật sự muốn đi cũng không cần nói câu này, mà hiện giờ người duy nhất chưa ăn xong cũng chỉ có hắn.
Sức ăn của đàn ông trưởng thành lớn hơn hai người bọn họ nhiều, đồ ăn vừa rồi còn thừa lại không ít đã bị Diêm Quân ăn sạch.
Dù sao lãng phí thực phẩm cũng là một chuyện không tốt.
Cổ Phác nhảy chân sáo đi ở phía trước.
Cổ Điển bước đi chậm rãi, cũng không vội vàng.
Diêm Quân đi trong tầm mắt cô, cùng cô sóng vai bước đi.
Ánh mắt của hắn sẽ không tự chủ được mà dừng trên người Cổ Điển.
Hắn thích khoảng cách như vậy, cũng thích ở bên cạnh cô.
Mặc dù ngoài miệng hắn có thể nói những lời bá đạo ngông cuồng nhưng hắn biết rõ, nếu không được sự đồng ý của Cổ Điển thì tất cả những gì hắn muốn chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Người phụ nữ tên Cổ Điển này, quá khó đoán.
Quá nhiều bí mật, lại còn không thích nói chuyện.
Muốn phân tích ra những gì từ trong lời cô nói quả thực là nằm mơ.
Cổ Phác chỉ vào cửa hàng bán kẹo bông gòn: "Chị, em muốn ăn kẹo bông gòn."
Cổ Điển đặt tiền vào trong lòng bàn tay Cổ Phác, "Đi xếp hàng đi."
Cô sẽ không giống những phụ huynh khác, cậu bé muốn mua đồ ăn vặt, cô chỉ đưa tiền cho cậu để cậu chủ động đi mua.
Làm như vậy cũng có nguyên nhân.
Cổ Tự Hào quá hẻo lánh, hàng năm cũng chỉ có hai người họ và một con mèo.
Nói cách khác thì bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái cách ly khỏi xã hội.
Thật ra đối với cô thì không sao cả, cô biết rõ chính mình nên làm gì.
Nhưng Cổ Phác không giống vậy, cậu bé vẫn còn là trẻ con.
Cậu sống ở đây, cần phải tiếp xúc với người khác, không thể lúc nào cũng giữ chặt cậu trong một không gian khép kín.
Cổ Điển đứng bên ngoài đám đông, nhìn Cổ Phác một mình đi xếp hàng.
Bên cạnh cậu có rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi, đều đang nói cười đùa ầm ĩ, chỉ có mình Cổ Phác lẻ loi.
Rõ ràng vẫn là một đứa trẻ, đặt ở cùng những người bạn cùng lứa tuổi lại có vẻ an tĩnh trầm ổn lạ thường.
Nhưng tính cách trẻ con làm nũng lấy lòng cũng chỉ thể hiện ra ở trước mặt cô.
Một ngày nào đó, cậu sẽ phải tự đi trên con đường của mình, và Cổ Tự Hào cũng chỉ còn lại một mình cậu.
Cổ Điển nâng tay lên khẽ sờ lên mắt, cảm giác được hơi ẩm ướt.
Diêm Quân đứng phía sau cô cách nửa bước, lẳng lặng nhìn bóng dáng cô.
Trùng lên hình ảnh của người mặc váy đen năm năm trước, buộc tóc đuôi ngựa.
Hai thân ảnh dung nhập vào, trùng khớp rồi lại phân tách.
Sườn mặt giống y hệt cùng với nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt phải cũng giống hệt...
Nhưng hắn lại cảm thấy không giống nữa.
Cổ Điển ở trước mặt này càng trở nên nội liễm, sâu xa, thu hết gai nhọn trên người mình trở nên trầm ổn hơn.
Tĩnh lặng như mặt hồ phẳng lặng, không gợn nổi chút bọt sóng nào..