Cổ Điển của năm năm trước, mặc dù cũng trầm tĩnh hơn những người đồng lứa, nhưng vẫn tràn đầy hơi thở thanh xuân, cả người đầy gai nhọn cũng không che giấu đi.
Giống như bầu trời đầy sao, rực rỡ tỏa sáng.
Mà nay lại như vầng trăng lạnh trong đêm tối.
Cô quay đầu lại, mái tóc đen bay tạo thành một vòng cung rồi lại rơi xuống sau lưng cô.
Gần như trùng với màu váy đen của cô, sự hòa hợp tạo nên dung nhan trầm ổn.
"Tôi có việc muốn nói với anh." Cô mở miệng, giọng nói thanh mát như gió.
Hắn đi lên trước, "Em nói đi."
Hai người đứng sóng vai cùng một chỗ, đều là người cực kỳ xuất chúng, nhìn vô cùng xứng đôi.
"Dường như tôi lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Ở quán lẩu vừa rồi, ở đó có một đôi tình nhân.
Tôi cứ cảm thấy cô gái kia rất kỳ lạ." Cổ Điển vẫn luôn nhìn về phía Cổ Phác, nói với Diêm Quân.
Hôm nay Diêm Quân rời khỏi Cổ Tự Hào là bởi vì điện Thiên Tử truyền đến tin tức, tinh thạch vẫn luôn ngủ say ở tây điện nay lại có động tĩnh.
Có lẽ bởi vì gần đây Phong Đô xuất hiện năng lượng thần bí, ảnh hưởng đến việc tinh thạch nuôi dưỡng nên dẫn đến năng lượng của tinh la bàn xuất hiện dao động.
"Tôi sẽ thay em theo dõi." Hắn nắm lấy tay Cổ Điển.
Cổ Điển cũng không rút ra, cô chưa bao giờ thích làm mình làm mẩy.
Chỉ là nắm một chút mà thôi, cô cũng không tính toán hành động nhỏ này của Diêm Quân.
Diêm Quân là một đồng minh rất được, nếu chỉ dựa vào một mình cô điều tra chuyện này thì không biết sẽ mất bao lâu.
Hơn nữa thân phân bất tiện, có Diêm Quân giúp đỡ, khi mục tiêu xuất hiện thì cũng sẽ có người nhìn chằm chằm.
Lợi lớn hơn hại, sao lại không làm chứ?
Cổ Điển tự hiểu rõ vị trí của mình, vẫn đủ tư cách làm một thương nhân.
Hầu hết thời gian đều đề cao lợi ích.
Cổ Phác cầm kẹo bông chạy về, cũng không vội ăn mà giơ cao lên đưa cho Cổ Điển, "Chị ăn thử đi."
Cổ Điển phối hợp cúi đầu xuống, cắn nhẹ một miếng, vị ngọt lịm hòa tan trong miệng: "Rất ngon."
Cổ Phác cũng tự cắn một miếng, giọng nói không rõ: "Sau này chúng ta mở cửa hàng bán kẹo được không? Như vậy sẽ có rất nhiều trẻ con đến mua."
Trong ấn tượng của Cổ Phác, cậu rất ít nhìn thấy có khách đến cửa tiệm của bọn họ.
Hơn nữa một lần chỉ có một người đến, đều đi theo Cổ Điển đến sảnh chỉnh trên tầng hai.
Cậu cũng không biết cuối cùng những người đó có rời đi không, bởi vì cậu chưa từng thấy những người đó.
Cậu cũng không rõ rốt cuộc cửa tiệm nhà mình bán cái gì, nhưng Cổ Điển chưa từng thiếu tiền.
Cổ Điển ngồi xuống xuống, nhìn thẳng cậu bé: "Chờ khi nào Tiểu Phác trưởng thành, sẽ trở thành ông chủ mới của Cổ Tự Hào.
Sau này Tiểu Phác muốn bán cái gì trong Cổ Tự Hào cũng được hết."
Diêm Quân nhìn vào cái đầu nhỏ của Cổ Phác, khó có thể tưởng tượng được đứa trẻ này sau này sẽ kế thừa Cổ Tự Hào.
Tuy rằng Cổ Tự Hào có rất nhiều bí mật, nhưng nó tuyệt đối không phải một cửa tiệm bình thường.
Hơn nữa khả năng Cổ Điển không phải người rất rõ ràng là đều liên quan đến bí mật của Cổ Tự Hào.
Hoàn toàn không giống đứa nhóc có thể dễ dàng điều khiển ở trước mặt này.
Trong lòng Diêm Quân suy nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra.
Nếu không chỉ sợ sẽ chọc Cổ Điển nổi giận.
Đột nhiên có một loại cảm xúc mềm như bông chạm vào da, Diêm Quân cúi đầu nhìn, thấy bàn tay nhỏ của Cổ Phác nắm lấy hai ngón tay hắn.
Tay của Cổ Phác rất nhỏ, căn bản không thể nắm lấy bàn tay to của Diêm Quân, chỉ có thể nắm lấy hai ngón tay hắn.
Cậu bé cắn một miếng kẹo bông, ngẩng đầu nhìn Diêm Quân: "Một mình anh ngẩn người ở đó làm gì?"
Sau đó cậu bé lại nói thêm một câu: "Sau này khi tôi nói chuyện với anh, anh có thể ngồi xuống không, tôi ngửa cổ như vậy rất mỏi."
So sánh Cổ Phác chỉ 1m2 với Diêm Quân 1m85 thì quả thực như người khổng lồ và người lùn.
Cổ Điển mím môi, không để mình bật cười.
Diêm Quân nhướng mày, trong mắt lấp lánh ý cười, "Vậy sao nhóc không cao lên?"
Cổ Phác nghẹn, ưỡn ngực nói: "Sau này tôi trưởng thành chắc chắn sẽ cao hơn anh!"
Diêm Quân đánh giá thân thể nhỏ bé của cậu, nói: "Không cần, chờ nhóc cao hơn được chị mình thì tìm tôi nói chuyện."
Cổ Điển cao 1m68, hơn nữa còn đi giày cao gót, so với Diêm Quân chỉ kém khoảng 10cm.
Cổ Phác bĩu một, trừng mắt "hừ" một tiếng.
Diêm Quân cong lưng, dứt khoát bế cả người cậu bé lên: "Đi thôi."
Cổ Phác kinh ngạc kêu lên một tiếng sau đó lại cảm thấy được bế lên cũng thú vị.
Từ trước đến nay cậu bé còn chưa được người nào bế lên cao như vậy, khi còn nhỏ đều là chị gái ôm cậu, lớn lên rồi thì không còn được chị bế nữa.
Cổ Điển đi theo sau hai người họ, cái bóng dài chiếu xuống mặt đường.
...
Lý Tư Linh về đến căn chung cư của Lục Quyến Xuyên, Nghiêm Cẩn Nhi vẫn luôn ở cùng một chỗ với Lục Quyến Xuyên.
Đã xuất viện mấy ngày, Lý Tư Linh vẫn chưa thích ứng được với phương thức ở chung của hai người.
Cô ta không quá thích nói chuyện mà Nghiêm Cẩn Nhi lại ở cùng Lục Quyến xuyên nhiều năm như vậy.
Đang vào lúc cô ta trầm tư, thì Lục Quyến Xuyên đi đến ôm lấy cô ta từ phía sau: "Cẩn Nhi, đang nghĩ gì vậy?"
Tấm lưng cô ta dán sát vào lồng ngực anh ta, cách lớp áo mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên người hắn, còn có trái tim không ngừng đập.
Bị người ôm từ phía sau, cô ta đã chịu bất ngờ rồi nhưng còn chưa kịp hét ra tiếng thì cô ta lập tức nhớ ra bây giờ mình là Nghiêm Cẩn Nhi.
Đầu anh ta đặt lên vai Lý Tư Linh, lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Đang nghĩ gì thế?"
Tầm mắt Lý Tư Linh hơi mơ hồ, có chút hoảng loạn, xấu hổ cười cười: "Không có gì...!Trên người tôi đều là mùi lẩu, tôi đi tắm trước đây." Cô ta tránh từ trong lòng Lục Quyến Xuyên ra, vội đi về phía phòng ngủ, cũng không quay đầu lại.
Lục Quyến Xuyên nhìn bóng lưng cô ta, trong đôi mắt đen tối âm u dọa người nhưng khuôn mặt lại vẫn là ý cười như đắm mình trong gió xuân, ánh mắt lại âm trầm khiến người ta sợ hãi.
Anh ta nâng tay lên, vuốt tóc mái trước trán lên.
Hơi thở cả người đều thay đổi, vốn dĩ dáng vẻ ôn nhu như ngọc, ôn hòa khiêm tốn nay lại bao phủ một vẻ u ám, thâm trầm.
"Ha..." Trong miệng anh ta bật ra tiếng cười nhạo, nhẹ giọng nỉ non: "Cẩn Nhi..."
Tiếng gọi dịu dàng nhưng trong mắt anh ta lại không hề như vậy.
Anh ta buông tay xuống, đi đến trước một ngăn tủ.
Trên mặt tủ đặt một khung hình chụp chung của anh ta và Nghiêm Cẩn Nhi.
Trong ảnh anh ta đeo kính đen, thoạt nhìn trẻ trung hơn bây giờ nhiều.
Nghiêm Cẩn Nhi cười tươi, con ngươi lấp lánh như chứa đầy vụn kim cương.
Bọn họ dựa đầu vào nhau, tay nắm tay, cười vô cùng hạnh phúc.
Anh ta cầm lấy tấm ảnh, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Nghiêm Cẩn Nhi trong bức ảnh.
"Cẩn Nhi."
Bức ảnh đó được chụp vào thời điểm họ học đại học, khi đó còn ngây thơ đơn thuần, đối với tình cảm cũng là dũng cảm không màng tất cả lao đầu về phía trước, oanh oanh liệt liệt.
Nụ cười của Nghiêm Cẩn Nhi rạng rỡ, tươi tắn như hoa trên bức ảnh kia, khiến trong đầu anh ta lại không tự chủ được nhớ đến cảnh tai nạn ngày đó.
Anh ta không quên được, như vậy...!cô ấy cũng sẽ không quên.
Đó là một ngày khó quên..