Có lẽ, việc cô đánh đám người Lưu Diệc Ngữ đã đến tai thầy cô.
Nên tiết học ngày hôm nay, chẳng có thầy cô nào dám xuống tới cuối phòng học.
Hôm nay cô không hề buồn ngủ.
Cô một bên đeo tai nghe bluetooth, một bên lắng nghe thanh âm giảng bài của thầy cô.
Cũng lạ thật, không hề cảm thấy buồn ngủ gì cả, chẳng lẽ do sữa của nữ chính?
Giờ ra chơi Trần Tử Du lại đến rủ cô đi ăn cơm, cô ta vừa bước vào thì mấy nữ sinh trong lớp lại nhìn cô với ánh mắt đen tối.
Cô không hiểu ánh mắt đó có nghĩa gì thì cô không phải là Cố Tử.
Con mẹ nó, tôi với Trần Tử Du không có gì hết! Tôi trong sạch mà!
" Diệp Vân Huyên! ".
Cô lấy hết can đảm đời sát thủ của bản thân để đến nói chuyện với nữ chính chỉ vì một hộp sữa.
" A? Có...có chuyện gì thế? ".
Diệp Vân Huyên đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn cô, tay nắm chặt lấy vạt váy.
Cố Tử nhíu mày :" Tôi không ăn thịt cậu đâu.
Ngước mặt lên đi! ".
Diệp Vân Huyên :" A? ".
" Nhìn tôi! ".
Thật là, nữ chính sao lại sợ cô thế nhỉ? Mặt cô nhìn ác lắm sao.
Diệp Vân Huyên từ từ ngẩng đầu lên đối mặt với cô, lúc này cô mới để ý, Diệp Vân Huyên đúng là rất xinh đẹp.
Đôi mắt long lanh như chứa cả đại dương, cánh môi đỏ mọng mím lại, hai má ửng hồng ngại ngùng.
Bất cứ chàng trai nào đối diện với vẻ đẹp này đều sẽ gục ngã.
Nhưng rất tiếc cô là nữ, nếu là nam cô cũng không dám động đến nữ chính!
" Oa! Lớp của cô cũng lắm mỹ nhân nhỉ?" .Trần Tử Du cười ngả ngớn, ánh mắt nham hiểm nhìn Diệp Vân Huyên.
Diệp Vân Huyên vừa quay sang nhìn Trần Tử Du thì nhìn thấy ánh mắt đó, vội cúi đầu xuống.
" Thu cái ánh mắt đó lại, làm cậu ấy sợ kìa! ".
Cô búng trán Trần Tử Du một cái cảnh cáo.
Trần Tử Du bĩu môi :" Xía, đúng là biết cách thương hoa tiếc ngọc! Nhanh đi lão tử chờ cô ngoài cửa! ".
Cố Tử nhàn nhạt :" Đừng để ý cô ấy! ".
" Ừm...!".
Diệp Vân Huyên lần nữa đối mặt với cô.
" Tôi muốn hỏi....".
Cô chần chừ, chẳng lẽ thẳng thừng hỏi "Sữa cậu mua ở đâu mà ngon thế? " sao? Để Trần Tử Du nghe được chắc chắn cô ta sẽ cười cô mất.
" Cậu muốn hỏi gì? ".
Tim của Diệp Vân Huyên bây giờ đập loạn xạ, cố gắng kiềm chế mỉm cười thật tươi nhìn cô.
" À...tôi muốn hỏi là...".
Cô tiến lại gần Diệp Vân Huyên, từ từ di chuyển đến tai cô ta nói nhỏ.
Diệp Vân Huyện sững sờ vì hành động của cô, mặt đỏ như cà chua chín, tim cô ta như muốn nhảy ra ngoài.
Đột nhiên giọng nói của cô lọt vào tai cô ta, hơi thở phả vào mặt, Diệp Vân Huyên đơ người, không dám thở mạnh, im lặng nghe cô nói.
" Hộp sữa hôm qua cậu mua ở đâu thế? ".
Cô vẫn duy trì tư thế này để Diệp Vân Huyên nói với cô, cô không muốn ai nghe thấy việc trẻ con này.
Đợi mãi không thấy câu trả lời, nhìn sang Diệp Vân Huyên thì cảm nhận cô ta đang nín thở tới đỏ mặt.
" Đồ ngốc, mau thở! ".
Cô búng trán Diệp Vân Huyên.
Cô ta như được trở về hiện thực, bắt đầu thở dốc.
Cố Tử chau mày mất kiên nhẫn :" Cậu sao thế? Trả lời câu hỏi của tôi đi! ".
" À...à...ý cậu là...là hộp sữa hôm qua đúng không? ".
Diệp Vân Huyên lúng túng.
Cô gật đầu :" Ừ! ".
" Nhà tớ bán loại đó! ".
Diệp Vân Huyên mỉm cười.
Cô nhướng màu :" Nhà cậu? ".
" Ừm! Đúng vậy, nhà tớ bàn tạp hoá...".
Cô ta vừa nói vừa cúi đầu, việc này cô ta không muốn nói ra.
Nhưng nếu cô đã hỏi thì đành phải vậy.
Cô nhìn chằm chằm Diệp Vân Huyên, cô quên mất là nữ chính của chúng ta không giống mấy tiểu thư nhà giàu, cô ta sinh ra trong một gia đình không được khá giả lắm.
Nhưng cũng không thể nói là nghèo, chỉ là nữ chính đối với những người trong trường này rất thua kém.
Sau này cô ta vào được đại học A là do học bổng, nữ chính thông minh cũng chính vì vậy mà chiếm được trái tim của các nam chủ.
Bị cô nhìn chằm chằm, Diệp Vân Huyên ngại ngùng hơn, sợ cô ghét mình vì gia đình mình không được giàu có, sợ cô gọi mình là bẩn thỉu, sợ cô xa lánh mình như người khác xa lánh cô ta ở trường cũ.
Diệp Vân Huyên cũng không biết vì sao bản thân lại như vậy.
" Vậy thì tốt! Sau này nhờ cậu mỗi buổi sáng mang cho tôi một hộp!".
Cô nhếch môi.
" A? Cậu...muốn uống? ".
Diệp Vân Huyên tròn mắt ngạc nhiên.
Cố Tử gật đầu, cười nhẹ đảo ánh mắt sang nơi khác :" Tôi thấy nó khá ngon!".
Nụ cười này làm chúng sinh điên đảo, mấy đứa con gái kiềm chế tiếng la hét, còn nam sinh thì suýt xoa cảnh đẹp này, nữ thần lạnh lùng cười - nữ thần trong sáng ngại ngùng, đúng là tuyệt tác.
Cư nhiên có hai người rất khó chịu vì những ánh mắt cứ chĩa vào cô, đó là Giang Tự và Tạ Thần.
Họ bây giờ rất muốn móc mắt những người đó.
Nhưng họ kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế.
" Được, mỗi buổi sáng tớ sẽ mang đến cho cậu! ".
Diệp Vân Huyên gật đầu chắc nịch, nheo mắt cười tươi.
" Đây cầm lấy, trong đây chắc đủ tiền trong một năm đấy! " .Cô đưa một cái thẻ cho cô ta.
Cô ta xua xua tay từ chối :" Không cần đâu tớ...".
Cố Tử nghiêm mặt :" Tôi bảo cầm! ".
" A...được! ".
Diệp Vân Huyên đành cầm lấy thẻ, chỉ là bỗng nhiên cô ta không muốn Di Mặc phải tức giận.
" Ngoan, vậy sau này nhờ cậu nhé.
Nhớ là đừng nói cho bất cứ ai biết chuyện này đấy!".
Cô vô thức nhéo nhẹ má của Diệp Vân Huyên, cười nhẹ một cái rồi đi ra ngoài, xuống căn tin với Trần Tử Du.
Từ nay cô đã có một người ship sữa xinh đẹp!
Nữ chính hiện tại có vẻ không bị hắc hoá hoặc vẫn chưa tới thời điểm đó.
Nếu như cô có thể thay đổi cô ta, thì con đường sau này khẳng định sẽ dễ đi.
Nhưng tốt nhất vẫn là xem tình hình trước, ai mà biết được một ngày nào đó cô ta lật mặt, chắc chắn cô sẽ trở tay không kịp.
Diệp Vân Huyên chôn chân ở đó, không khỏi sững sờ vì hành động lúc nãy của cô.
Cô ta đưa tay sờ má, rồi mỉm cười, mân mê cái thẻ trong tay.
Nhưng Diệp Vân Huyên không nhận ra rằng đang có hơn mười nữ sinh đang quay quanh cô ta.
Lúc cô ta ngẩng đầu lên thì giật mình, lùi lùi về sau.
Nữ sinh A khẩn trương hỏi :" Này Vân Huyên! Lúc nãy Mặc ca nói gì với cậu vậy? ".
Nữ sinh B nở nụ cười nham hiểm:" Có phải Mặc ca tỏ tình cậu không? ".
Lớp phó học tập cũng chớp chớp mắt lên tiếng :" Mặc ca đưa cậu thẻ làm gì vậy?".
" Mặc ca bao nuôi cậu hả? ".
Lớp trưởng Chu Dư Tịnh tròn mắt.
Một nữ sinh khác tiếp lời :" Cậu hỏi Mặc ca có thể bao nuôi thêm tớ có được không? ".
Nội dung này đã khiến bao nhiêu cô gái nháo nhào muốn được hưởng thụ cảm giác ấy :" Tớ cũng muốn! Tớ cũng muốn! "
Diệp Vân Huyên lúng túng không biết làm gì, đành ngập ngừng nói :" Không...!không phải! Di Mặc nhờ tớ mua chút đồ cho cậu ấy, không phải bao nuôi tớ đâu! " .
" Thật sao? ".
Một nữ sinh nghi hoặc hỏi.
Diệp Vân Huyên gật đầu một cái mạnh :" Thật!".
Chu Dư Tịnh :" Vậy Mặc ca nhờ cậu mua gì thế?".
Diệp Vân Huyên thành thật:" Cậu ấy bảo không được nói! "
" Aaa tiếc thật đấy! ".
Nhanh chóng mấy nữ sinh tản ra, trả lại cho cô ta bầu không khí trong lành.
Diệp Vân Huyên về chỗ, ngắm nghía cái thẻ của cô rồi vui vẻ cất vào cặp.
END..