Từ sau ngày hôm đó, Tạ Thần luôn trong tình trạng mất tập trung.
Hắn không bao giờ như vậy, nhưng chỉ sau vài câu nói của cô, hắn đã thành thế này.
Cô nói không thích hắn nữa, cô nói cô chán ghét hắn, cô nói hắn đừng làm phiền cô nữa.
Nếu là hắn lúc trước thì hắn rất sẽ vui mừng.
Nhưng còn bây giờ...cảm xúc trong hắn không phải là hụt hẫng thì chỉ có nuối tiếc.
Cả đêm hôm đó, hắn không thể ngủ được.
Hình ảnh của cô cứ xuất hiện trong đầu.
Hắn không muốn nhìn thấy, nhưng phải làm sao đây? Từng câu từng chữ vô tình ấy, hễ nghĩ đến tim hắn liền đau nhói, lúc ấy hắn thật không hiểu bản thân mình.
Hắn cho rằng hắn điên rồi! Đúng hắn điên thật rồi!
Hôm trước, hắn nhìn thấy Lưu Diệc Ngữ đến gây sự với cô, cô im lặng chịu đựng.
Hắn rất muốn ngay lúc đó tới bên cô và đưa cô rời khỏi.
Nhưng...!hắn lấy tư cách gì? Sao hắn phải làm như vậy? Không phải hắn luôn ghét cô chạm vào người hắn sao?
Nhìn cô đánh đám người đó mà hắn không khỏi lo lắng, hắn sợ cô bị thương.
Cô rất sợ đau, điều này hắn vô tình biết được.
Sau khi cô rời đi hắn cũng lẳng lặng đi theo cô, hắn muốn hỏi xem cô có bị thương không.
Nghĩ đến đây, hắn giật mình, sao hắn lại phải lo lắng cho cô? Cô bị có sao thì liên quan gì tới hắn?
Đêm ấy, hắn lại thức trắng, hắn đang suy nghĩ, rốt cuộc thứ cảm xúc của hắn đối với cô là gì.
Khi trước, cô lẽo đẽo theo hắn, hắn cảm thấy rất phiền phức.
Vậy mà chỉ sau một kỳ nghỉ hè, cô đã thay đổi, lạnh lùng, vô cảm.
Và cũng cô lạnh lùng ấy, thẳng thừng nói với hắn :" Tôi không thích anh nữa!".
Đúng! Thú thật lúc ấy hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng hắn chỉ nghĩ rằng, lớp 11 cô tỏ tình hắn, nhưng bây giờ lại nói không thích nữa chắc chỉ là hụt hẫng bình thường.
Hắn càng nghĩ càng tự trách.
Tại sao? Tại sao không nhận ra sớm hơn? Tại sao lại không biết hắn đã thích cô? Hắn thích cô! Là thật, đến khi cô từ bỏ hắn mới nhận ra, nhưng liệu...còn kịp không?
Cô bây giờ có nhiều người hâm mộ, còn cả tên Giang Tự đó nữa, hắn chắc chắn cậu ta thích cô.
Lỡ sau này cô và cậu ta đến với nhau, có lẽ hắn sẽ sụp đỗ mất.
Đau đấy! Hắn đã rõ nỗi đau của cô rồi.
Sao cô có thể chịu đựng hay như thế trong suốt một khoảng thời gian dài.
Di Mặc, em có thể thích tôi một lần nữa được không?
Nếu em nói , tôi sẽ yêu thương em, bù đắp sự hững hờ của tôi đối với em lúc trước.
Nếu em nói không, tôi nhất định sẽ khiến em phải đồng ý!
Em, Trình Di Mặc, chỉ là của Tạ Thần tôi!
" Này Mặc! Tay tôi đã khỏi hẳn rồi, cuối tuần này chúng ta đi du ngoạn khắp thành phố đi!".Trần Tử Du khoác vai cô.
Hai người thong thả đi dạo quanh trường, đây không phải ý kiến của cô.
Đột nhiên hôm nay con nhỏ này muốn đi nên cô đành chiều theo.
" Ừ! ".
Dù sau cuối tuần này cô cũng rảnh, đi chơi cả ngày cũng không sao.
Trần Tử Du cười nói:" Tốt quá!".
Sắp được hẹn hò với Mặc đại thần rồi!!
" Chát ", âm thanh chói tai phát ra từ phía sau một thân cây cổ thụ lớn.
Tiếp đó là tiếng mắng chửi, cô dùng đầu gối nghĩ cũng biết đó là ai.
Chính là vị tiểu thư Lưu gia - Lưu Diệc Ngữ mà hôm trước vừa bị cô cho ăn đòn kia.
" Đánh nhau à? Mặc đi xem kịch thôi!".
Trần Tử Du kéo cô đến một chỗ kín mà người bên kia không nhìn thấy.
Lưu Diệc Ngữ nắm lấy tóc Diệp Vân Huyên, dữ tợn nói :" Con khốn, dơ bẩn như mày mà cũng học ở Tây Dương này à?".
Ninh Lạc Lạc khinh miệt :" Bẩn thỉu!".
" Tại vì mày mà tao bị con Trình Di Mặc đánh đến nhập viện, ngay cả gia đình tao cũng không thể làm gì được.
Đồ sao chổi! ".
Lưu Diệc Ngữ đẩy Diệp Vân Huyên ngã xuống.
" Tôi không có!".
Diệp Vân Huyên ôm mặt khóc.
" Còn bảo không? Nếu không phải mày xuất hiện thì con khốn Trình Di Mặc kia có đánh tao không? ".
Lưu Diệc Ngữ chua ngoa mắng chửi, từ lần đó ả rất hận cô, nhưng lại không dám làm gì cô, đành phải phát tiết vào Diệp Vân Huyên.
" Cậu không được nói Di Mặc như vậy!".
Diệp Vân Huyên hét lên.
"Ha, bản thân còn lo cho xong mà lại bảo vệ con nhỏ đó.
Không biết tự lượng sức, đánh nó cho tao!".
Ả vừa dứt lời thì ba nữ sinh phía sau ả, xông lên đánh Diệp Vân Huyên.
Trần Tử Du hoảng hốt:"Này Mặc, hình như là mỹ nhân lớp cô đó!.
" Con mẹ nó!".
Khi nãy cô nghe rõ từng câu từng chữ Diệp Vân Huyên bảo vệ cô, không cho Lưu Diệc Ngữ xúc phạm.
Tại sao nữ chính lại làm vậy chứ?
Cố Tử lập tức đi tới, kéo đám nữ sinh đang hung hăng kia ra.
Từng người từng người một bị cô đáp trả một cách cực kỳ mạnh bạo.
Chẳng bao lâu, bọn họ đều nằm la liệt dưới nền đất.
" Di Mặc, tôi không cố ý.
Tôi chỉ là nhất thời nóng giận nên mới làm như vậy, tôi xin lỗi, xin lỗi!".
Mặt Lưu Diệc Ngữ trắng bệch, khoé môi bị rách nên rỉ ra một ít máu đỏ.
Mắt Cố Tử xẹt qua một tia lạnh lẽo:" Nhất thời nóng giận? Vậy thì hôm nay tôi đánh cô chẳng qua cũng chỉ là nhất thời nóng giận!".
Dứt lời, Cố Tử vung một nắm đấm vào mặt của Lưu Diệc Ngữ.
Lực đạo không hề nhẹ, khiến ả ngã sấp dưới nền đất ẩm ướt.
" Dám động đến bạn của tôi! Cô chê mình sống lâu rồi phải không? ".
Câu nói nhẹ nhàng nhưng đủ khiến Lưu Diệc Ngữ run rẩy kịch liệt.
Lưu Diệc Ngữ nằm dưới đất, khó khăn giương mắt nhìn cô:" Tôi...xin lỗi! ".
Cố Tử lạnh giọng :" Cút! ".
Lưu Diệc Ngữ và ba nữ sinh kia chạy trối chết rồi biến mất không thấy dạng.
" Không sao chứ? ".
Cô tiến tới hỏi Diệp Vân Huyên.
" Không...".
Diệp Vân Huyên vẫn cúi đầu.
Cô nâng mặt Diệp Vân Huyên lên, hốc mắt đỏ lên vì khóc, gương mặt bị tát đến nóng rát.
Quần áo xộc xệch, mái tóc mượt mà bây giờ đã rối bời lên.
Trông rất thảm hại!
Trần Tử Du mặc dù vẫn nói bằng giọng điệu cợt nhã nhưng nét mặt lại vô cùng lo lắng :" Mỹ nhân à, cậu bị đánh như vậy mà bảo không sao à? ".
Diệp Vân Huyên bấu chặt vạt váy, cúi đầu nói :" Tớ...".
" Đến phòng y tế! ".
Nói xong cô lia mắt đến chân trái của Diệp Vân Huyên, có một vết thương khá lớn, bây giờ đang chảy máu rất nhiều.
" Đi được không? ".
Cô nhìn Diệp Vân Huyên hỏi.
" A? Được! ".
Nói rồi Diệp Vân Huyên tiến lên, nhưng bất ngờ cơn đau ập đến từ chân trái khiến cô ta suýt ngã, may mà chân phải trụ được.
" Ngu ngốc! ".
Nói xong cô nhấc bổng Diệp Vân Huyên lên bế kiểu công chúa.
Bị bế như thế Diệp Vân Huyên vô cùng ngượng ngùng:" Di Mặc...".
" Im lặng đi! ".
Cô hướng tới phòng y tế mà bước đi.
" Chậc, đúng là biết cách thương hoa tiếc ngọc! ".
Trần Từ Du tấm tắc rồi bước đi theo cô.
Tan học, cô đứng đợi tài xế Trình gia đến đón.
Thì từ đâu ra một viên kẹo cao su bám lấy cô.
" Di Mặc, tôi đưa cô về! ".
Tạ Thần đứng nhìn cô.
Cố Tử hờ hững liếc nhìn hắn:" Không cần! ".
Cô lạnh nhạt từ chối, tên nam chủ này bị bệnh sao? Đột nhiên lại muốn đưa cô về.
Có độc!
" Dù sao cũng chung đường, để tôi đưa cô về.
Lỡ như tài xế nhà cô gặp trục trặc gì đấy thì cô định đứng đây luôn sao? ".
Hắn kiên nhẫn muốn đưa cô về, hắn muốn khiến cô thích hắn một lần nữa
" Mặc à! ".
Cô định trả lời Tạ Thần thì Trần Tử Du ở đâu tới ôm lấy cổ cô.
Tạ Thần khó chịu nhíu mày.
Cái bóng đèn từ đâu ra vậy?
Trần Tử Du nhe răng cười :" Về chung đi!".
Tạ Thần lạnh lùng nói :" Không được, Di Mặc về với tôi rồi!".
" Cậu ở đây làm gì hả? Định làm Mặc của tôi giận nữa sao? ".
Thấy Tạ Thần, Trần Tử Du dâng lên một cỗ tức giận.
Tạ Thần:" Tôi...".
" Tiểu Du! ".
Trần Tử Lăng đóng cửa xe lại, hướng về phía cô gọi.
Trần Tử Du vẫy vẫy tay:" Anh hai!".
Trần Tử Lăng từ từ bước tới, ánh mắt dừng trêи người của cô: " Chào cô! ".
" Chào! ".Cô lạnh nhạt đáp.
" Trần tổng? Sao anh lại đến đây?".
Tạ Thần nghi hoặc nhìn anh ta.
" Tạ thiếu sao? Chào cậu! Tôi đến đón em gái tôi.".
Trần Tử Lăng nhìn Tạ Thần không mấy thiện cảm.
" Anh hai, Mặc sẽ cùng về với chúng ta !".
Trần Tử Du thừa cơ lôi kéo cô về chung, không thể để Mặc ở gần tên họ Tạ này được.
Nhỡ hắn lại khiến Mặc nổi trận lôi đình, không phải cái trường Tây Dương này sẽ bị đốt luôn chứ?
" Được! Di Mặc, cô không ý kiến gì chứ? ".
Trần Tử Lăng còn rất vui nữa là đằng khác.
Niềm vui này chính y cũng không thể lý giải được.
" Đừng hòng! Di Mặc phải về với tôi!".
Tạ Thần tức giận.
END..