Tạ Thần dùng ngữ khí lãnh đạm nói:"Đừng hòng, Di Mặc phải về với tôi!".
" Tạ thiếu, cậu nói vậy không đúng lắm! " .Trần Tử Lăng nhíu mày.
Tạ Thần nhếch môi :" Có gì không đúng? Cô ấy nhất định phải về với tôi!".
" Cậu nghĩ Di Mặc sẽ đồng ý? ".
Trần Tử Lăng nhướng mày, thâm trầm nhìn Tạ Thần.
Nhen nhóm trong lòng một ngọn lửa địch ý.
" Đương nhiên...".
Tạ Thần chưa nói hết thì giọng nói của cô vang lên.
" Trần Tử Du, tôi về trước! ".
Nói xong cô rời đi, để lại ba khuôn mặt ngẩn ngơ ở đó mà bước vào trong xe.
Xe của Trình gia đã đến từ lúc hai người họ bắt đầu cãi nhau rồi.
Cô nhỏ nhẹ hỏi tài xế :" Chú Liên, sao chú tới trễ thế? ".
Chú Liên vội vã nói :" Xin lỗi đại tiểu thư, vì giữa đường xe bị trục trặc nên tôi không thể tới sớm được!".
Cô gật đầu :" Không sao, chúng ta mau về thôi!".
Xe lăn bánh, cách cổng trường càng ngày càng xa.
Trần Tử Du mặt đen như đít nồi, oán hận nhìn hai người đàn ông kia.
" Tại hai người hết đấy, chết tiệt!" .Trần Tử Du hậm hực bỏ vào xe.
" Xem ra Di Mặc cô ấy giận rồi, xin phép Tạ thiếu tôi về trước! ".
Nói rồi y cũng rời đi.
Tạ Thần không hề để ý đến Trần Tử Lăng, hắn cứ nhìn về phía xe cô rời đi:" Di Mặc, em đừng mơ có thế rời khỏi tôi! ".
Về đến nhà, cô liền chui tọt vào trong phòng, nằm trêи giường ngẫm nghĩ những chuyện xảy ra hôm nay.
Nữ chính không cho Lưu Diệc Ngữ xúc phạm cô, nam chủ Tạ Thần thì nằng nặc đòi đưa cô về.
Không lẽ hai người này uống nhầm thuốc? Hay đầu bị kẹp cửa nhỉ?
Nằm một lúc cô vào nhà vệ sinh tắm rửa, đổ mồ hôi một chút thì cô đã rất khó chịu rồi.
Không phải cô mắc bệnh sạch sẽ, mà vì cô không thích cảm giác nhớp nháp khi mồ hôi đầy người thôi.
Tắm xong, cô ngồi trêи giường lau tóc, đột nhiên điện thoại reo lên.
Cô đưa tay lấy điện thoại, màn hình hiện lên số điện thoại của Diệp Vân Huyên.
Vì nữ chính nằng nặc muốn lấy số của cô nên cô cũng đành cho, ngược lại cũng lưu số của nữ chính.
Cô ấn nghe, một tay cầm khăn lau tóc, một tay cầm điện thoại đưa lên tai.
" Alo...".
Diệp Vân Huyên ngọt ngào lên tiếng.
Giọng cô đều đều :" Có chuyện gì? ".
" À...tớ muốn nói là mẹ tớ buộc phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, nên những ngày này tớ không thể mang sữa đến cho cậu được!".
Diệp Vân Huyên nhỏ giọng.
" Không sao, sau này bù là được!".
Cô cũng không quan tâm lắm, chỉ cần nhịn một khoảng thời gian là được.
Diệp Vân Huyên áy náy :" Xin lỗi cậu...".
Cố Tử nhàn nhạt nói :" Không cần xin lỗi! Vết thương sao rồi? ".
Dù sao cũng phải hỏi thăm một chút, suy cho cùng cũng là vì cô mà ra.
Diệp Vân Huyên đột nhiên lấy lại tinh thần, vui vẻ trả lời :" A? Không sao, đã không còn đau nữa!".
" Ừ! ".
Cô ta ngập ngừng :" Cậu...đã ăn tối chưa? "
" Sắp rồi!".
Cô quăng khăn tắm lên sofa.
Diệp Vân Huyên vội nói :" Vậy cậu mau ăn đi, để bụng đói không tốt đâu!".
" Tôi biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi! ".
Nói rồi cô lập tức tắt máy, ném điện thoại sang một bên.
Nữ chính hiện tại có vẻ khá quan tâm tới cô, liệu đây có phải là một dấu hiệu tốt không nhỉ?
Nhưng lỡ một ngày đột nhiên Diệp Vân Huyên hắc hoá, sợ rằng sự quan tâm này càng nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Cuối tuần, cô dậy khá sớm chuẩn bị ra ngoài cũng Trần Tử Du.
Để đợi đến hôm nay, cô phải chống chọi với sự khác thường của tên Tạ Thần kia.
Bỗng nhiên hắn đối tốt với cô một cách vô cùng bất thường, đặc biệt là cách hắn nhìn cô.
Thật sự khiến cô có chút bất an.
" Ding dong! " .Chuông cửa kêu lên, người giúp việc đi ra mở cửa.
Cô gái một thân áo khoác kaki đen, bên trong là áo thun trắng phối cùng quần jeans đen rách gối và đôi giày cổ cao cùng màu.
Phía sau cô gái là một chiếc moto, nhìn khá giống chiếc của đại tiểu thư.
Tiểu Ngọc - nữ giúp việc lịch sự hỏi:" Cô tìm ai?".
" Em là bạn của Di Mặc, em đến tìm cô ấy!" .Trần Tử Du tươi cười nhìn cô hầu nhỏ.
" À, thì ra là bạn của tiểu thư, mời cô vào! ".
Tiểu Ngọc mở rộng cửa cổng, để Trần Tử Du chạy xe vào:" Cảm ơn chị gái xinh đẹp! ".
Trần Tử Du nở nụ cười tán tỉnh, rồi chạy xe vào trong sân.
Tiểu Ngọc nghe xong chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu.
Trần Tử Du bước vào nhà, trông thấy bà Trình đang xem báo, nhẹ nhàng bước tới chào hỏi:"Con chào đi! "
" Con là...!".
Bà Trình đặt tờ báo xuống, thắc mắc nhìn Trần Tử Du:" Con là bạn của Mặc, con tên Trần Tử Du! ".
Dáng vẻ ngoan ngoãn lần đầu nhìn thấy trêи người Trần Tử Du.
Nếu Cố Tử ở đây phỏng chừng sẽ nghĩ cô ta là kẻ giả mạo.
Bà Trình nghe thế thì lấy làm vui mừng, vỗ nhẹ vào chỗ ngồi cạnh bà nói :" Bạn của Tiểu Mặc sao? Nào nào lại đây ngồi! ".
" Vâng ạ! ".
Trần Tử Du cười tươi, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bà:" Con đến tìm nó để cùng đi chơi đúng không? ".
Nhìn cô gái trước mắt, ngũ quan thanh tú, xinh đẹp, có phần chững chạc.
Dù bà hơi bất ngờ khi con gái mình có bạn, nhưng đây cũng là điều tốt.
Bà rất hài lòng với người bạn này của cô.
Trần Tử Du lễ phép hỏi :" Vâng, vậy cô ấy đã dậy chưa ạ?".
Bà Trình cười mỉm, gật đầu nói :" Con bé dậy rồi, đang tập thể ɖu͙ƈ! Con lên với con bé đi! ".
" Vâng vậy con xin phép! ".
Trần Tử Du đứng dậy, cuối đầu nói.
Bà Trình ôn hòa :" Căn phòng ở cuối hành lang đấy! Con có muốn ăn sáng không? Cô bảo người làm cho con một phần! ".
Trần Tử Du lắc đầu từ chối :" Dạ không cần đâu ạ! ".
Bà Trình nhíu mày :" Làm sao được, con định nhịn đói đi chơi à? ".
" Thế cũng được ạ...".
Trần Tử Du mỉm cười nhìn bà.
" Tốt! Vậy con lên đi! ".
" Con xin phép! ".
Trần Tử Du nhanh nhẹn đi tới căn phòng cuối hành lang.
Đặt tay lên tay cầm cửa, mở cửa ra.
" Mặc, mẹ của cô...".
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Trần Tử Du nuốt lại mấy lời sắp nói ra.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu xám, áo bra bó sát, quần đùi ngắn.
Mái tóc ngắn đen nhánh được buộc hờ phía sau, vài sợi tóc thả hai bên.
Cô đeo tai nghe bluetooth, cổ quấn một chiếc khăn trắng.
Gương mặt lấm tấm mồ hôi, từng giọt từng giọt trượt xuống cổ rồi xuống bầu ngực của cô.
Thấy cảnh đẹp này, Trần Tử Du kiềm lại ánh mắt sắc lang.
Liền móc điện thoại ra chụp lại.
Trần Tử Du là một thiên tài trong lĩnh vực nhϊế͙p͙ ảnh, nhưng lại hiếm khi chụp.
Hôm nay lại phá lệ, lấy cô làm người mẫu, chụp càng ngày càng hăng.
Đến khi cô chuyển đến đi bộ, rồi dừng hẳn cô ta vẫn còn chụp.
Cố Tử biết Trần Tử Du đến, còn cả gan lấy cô làm mẫu, nhưng cô không để tâm.
Cầm khăn lau mồ hôi, đưa tay vơ lấy chai nước uống.
Tất nhiên ai kia bắt được khoảnh khắc này, chụp liền chục tấm và vẫn chưa có ý định dừng lại.
"Ssủ chưa? ".
Cố Tử đưa mắt nhìn người đang nằm dưới sàn nhà, tay cầm điện thoại không ngừng hướng tới cô.
" A, xong rồi! ".
Trần Tử Du đứng dậy, nhìn cô cười nham nhở.
Rồi di chuyển mắt nhìn vào điện thoại miệng tấm tắc.
Trần Tử Du nhướng nhướng mày :" Mặc à, cô quyến rũ thật đấy! ".
Cố Tử liếc xéo cô ta :" Ngưng nói nhảm! Cô xuống trước đi, tôi đi tắm đã! ".
" OK! ".
Trần Tử Du mở cửa nhưng còn chưa đi được mấy bước đã tức tốc quay trở lại.
Cô ta trưng ra gương mặt nham hiểm nói với cô:"Mặc, cô có cần người bồi tắm không?".
Dứt lời còn chớp chớp mắt ngây thơ.
Cố Tử không thèm nghĩ trực tiếp quát:"Cút!".
Trần Tử Du cười lớn, lập tức chạy xuống nhà trước khi cô nổi cơn thịnh nộ.
END..