" Ngoan, ngoan lắm! ".
Mạc lão gia vui vẻ nhận lấy.
Cố Tử mỉm cười, trở về ngồi cạnh ông Trình.
Mạc Bắc Trạch nhìn thấy nụ cười của cô không khỏi ngẩn người, chỉ đơn giản là một nụ cười sao có thể khiến hắn mê mẩn như thế chứ?
" Tiểu Mặc này! Hình như con cũng sắp 18 tuổi rồi đúng không?".
Bà Mạc hiền hoà nhìn cô.
Cố Tử gật nhẹ đầu, đáp:" Vâng ạ!".
Bà Mạc ôn tồn hỏi cô :" Sau này con định làm gì? ".
" Con muốn thay ba quản lý công ty! ".
Cô muốn khiến Trình thị trở thành một tập đoàn hàng đầu.
Với thực lực của cô chuyện này vô cùng đơn giản.
"Còn nhỏ như thế đã biết nghĩ cho ba mẹ, thật là một đứa trẻ ngoan! ".
Bà Mạc tấm tắc.
Mạc Bắc Trạch im lặng từ ban nãy đến giờ, bất ngờ lên tiếng :" Trình tiểu thư, dường như rất có hứng thú với kinh doanh? ".
" Tôi không chỉ có hứng thú với kinh doanh, thứ khiến tôi cảm thấy hứng thú có rất nhiều!".
Cô nhàn nhạt lên tiếng, cô không hiểu sao mỗi lần nói chuyện với vai chính là cô lại muốn đánh họ đến kêu cha gọi mẹ!
" À...".
À à em gái anh!
" Ba, Mạc lão gia, chú Mạc, dì Mạc, Mạc tổng! Con xin phép ra ngoài một chút!".
Cô sợ là chỉ cần ở đây một chút nữa thôi thì cô sẽ bị cái tên Mạc Bắc Trạch kia nhìn tới bốc cháy mất.
" Được, con đi đi! ".
Mạc lão gia gật đầu.
Cố Tử không nhanh không chậm đứng dậy, cúi chào mọi người rồi xoay người bước ra ngoài.
Bề ngoài, cô có vẻ khà bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã âm thầm đem Mạc Bắc Trạch ra mắng hàng vạn lần.
Cố Tử gọi phục vụ lấy một ly rượu rồi đi ra phía hồ bơi, ở đây có khá nhiều người, cô chọn một góc rồi nhâm nhi ly rượu.
Cố Tử đưa mắt quan sát Mạc gia.
Thật lớn, nếu như để chỗ này làm đường đua moto cho cô thì tốt biết mấy, sau này không cần phải chạy ra tới ngoại thành.
Cô đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, ngắm nghía xung quanh thầm thở dài.
Không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì với cô nữa.
" Trình tiểu thư! ".
Một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh cô.
Cố Tử quay sang thì đập vào mắt cô là gương mặt của Mạc Bắc Trạch.
Đáy mắt cô xẹt qua một tia khó chịu, nhưng chỉ xuất hiện trong tích tắc nên Mạc Bắc Trạch không thể nhận thấy.
Cô cố kiềm nén hành động muốn đánh hắn, giương một nụ cười nhạt nhìn Mạc Bắc Trạch:" Mạc tổng! ".
Mạc Bắc Trạch gật đầu:" Trình tiểu thư đứng đây một mình không buồn sao? ".
Buồn? Tôi không buồn, nhưng tôi đang cực kỳ ức chế đấy.
Nếu anh còn giở cái giọng dụ dỗ con gái nhà lành nữa thì tôi lập tức đá anh xuống hồ!
" Không! ".
Cố Tử nâng ly rượu uống một ngụm, hạ ly xuống, lưỡi đưa ra ɭϊếʍ vài giọt rượu còn đọng lại trêи môi.
Cảnh này lọt vào mắt Mạc Bắc Trạch, thân hình hắn cứng đờ, khẽ nuốt nước bọt.
Người anh em phía dưới của hắn bắt đầu có dấu hiệu thức dậy.
Mạc Bắc Trạch thầm rủa một tiếng.
Thế quái nào chỉ một động tác nhỏ mà đã khiến mi ngóc đầu dậy rồi?
Đúng là thiếu nghị lực!
Mạc Bắc Trạch cố gắng điều chỉnh lại tâm lý, còn cố ý liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của cô.
" Có vẻ Trình tiểu thư không thích tôi cho lắm?".
Mạc Bắc Trạch như có như không nhìn cô.
Cố Tử bày ra vẻ mặt kinh ngạc :" Cuối cùng anh cũng nhận ra rồi à? ".
Mạc Bắc Trạch thoáng ngạc nhiên bởi câu trả lời của cô.
Trước giờ chưa từng có cô gái nào nói với hắn như thế, nữ nhân hắn gặp đều dùng ánh mắt si mê nhìn hắn.
Nhưng cô thì không, cô nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét.
Đúng! Là chán ghét còn có kỳ thị! Hắn tự hỏi hắn đã làm gì chứ?
Mạc Bắc Trạch :" Trình...!".
" Măc! " .
Mạc Bắc Trạch chưa kịp nói thì có một bóng người lao về phía cô.
Lực lao rất mạnh, may mà cô thân thủ tốt nếu không là lọt hồ rồi.
Đưa tay quấn lấy eo người đang ôm cô, điều chỉnh lại dáng đứng rồi nói với người trong lòng: " Thả được chưa? ".
Trần Tử Du buông cô ra, nhìn cô từ trêи xuống dưới, xoa cằm chậc lưỡi: " Chậc chậc, Mặc à, hôm nay cô rất tuyệt đó.
Như một đại mỹ nhân!".
Cố Tử hạ giọng :" Tôi vốn là đại mỹ nhân! " .Cả kiếp trước và kiếp này cô đều là đại mỹ nhân!
Trần Tử Du dẩu môi: " Shh, kiêu ngạo!".
Cô im lặng không nói, thầm quan sát Trần Tử Du, lòng không khỏi cảm thán.
Hôm nay Trần Tử Du mặc một bộ sườn xám màu trắng, mái tóc hạt dẻ ngang lưng xoăn nhẹ được xõa xuống, ngũ quan tinh xảo, phong cách trang điểm nhẹ nhàng, trông cô ta rất có dáng vẻ của thiếu nữ.
Nhưng nếu như bỏ đi cái điệu bộ vô lại kia thì người ta còn tưởng Trần Tử Du là một nữ nhân trong sáng, dịu dàng.
Cố Tử nhướn mày :" Không nghĩ là cô cũng tới đây! ".
Cô tưởng cái con heo này ở nhà trùm chăn chìm vào giấc mộng rồi.
" Còn không phải bị anh hai ác bá của tôi ép đi sao? Nhưng biết ở đây có Mặc ca nên tôi không giận anh ấy nưa!" .Trần Tử Du nũng nịu ôm cánh tay cô, còn cô thì bĩu môi khinh bỉ.
" Di Mặc, chào cô! ".
" Chào Trình tiểu thư! ".
Trần Tử Lăng và Tần Hi Vũ bước tới, lần lượt mở lời chào hỏi cô.
" Chào anh, Tử Lăng! Chào, Tần tổng!".
Cách chào của cô có phần khác biệt khiến cho Tần Hi Vũ và Mạc Bắc Trạch nhíu mày.
Sao cô gọi Trần Tử Lăng là "Tử Lăng" còn chúng tôi là "Mạc tổng" và "Tần tổng"? Thật không công bằng!
Cố Tử xưng hô như vậy cũng là có lý do, thứ nhất hôm đi ăn với hai anh em nhà họ cô đã đồng ý với Trần Tử Lăng sẽ gọi y là Tử Lăng rồi, còn thứ hai là trong quyển tiểu thuyết này Trần Tử Lăng là nam chủ khiến cô không chán ghét, vì y không góp phần vào việc làm hại nguyên chủ.
Nên cũng coi như là cô có thiện cảm với y đi!
Trần Tử Lăng nghe cô gọi mình là "Tử Lăng" lòng vui mừng cực độ.
Giọng nói êm ái ấy khiến tim hắn đập liên hồi.
" Chào Mạc tổng! ".
Trần Tử Lăng và Tần Hi Vũ đồng loạt chào Mạc Bắc Trạch.
" Chào Trần tổng, Tần tổng! ".
Mạc Bắc Trạch đáp lại.
Bây giờ Trần Tử Lăng và Tần Hi Vũ mới quan sát lại cô, càng nhìn càng ngẩn ngơ.
Lúc ở đằng xa họ nhìn thấy cô đã rất sững sờ rồi bây giờ đến gần, vẻ đẹp của cô càng khiến họ say mê hơn.
" Di Mặc! ".
Một giọng nam vang lên khiến cô không khỏi rùng mình.
Cái tên phiền phức này tới rồi.
" Tạ thiếu! ".
3 nam nhân kia lần lượt chào hỏi.
Tạ Thần chỉ gật đầu:" Chào hai vị! ".
Trần Tử Du ở bên đây chán ghét nhìn hắn, không thèm để tâm tới hắn nữa mà quay sang nói chuyện với cô:" Này Mặc, cô có biết mục đích hôm nay ba cô đưa cô tới đây để làm gì không? ".
Trần Tử Du đột nhiên hỏi câu này, khiến cô đầy nghi hoặc:" Làm gì? ".
Trần Tử Du cười nham nhở:" Chính là để cô tự tìm nam nhân của đời mình, sau đó hai nhà sẽ liên hôn với nhau! ".
Nghe Trần Tử Du nói bốn nam nhân đằng kia liền đứng thẳng người, đồng loạt đưa mắt nhìn cô cứ như chờ cô chọn vậy.
Cô lạnh lùng phun ra hai tiếng :" Thần kinh! " Liên hôn? Nực cười, người khác thì có thể, nhưng ông bà Trình sẽ không bao giờ làm chuyện đó.
Trần Tử Du bĩu môi :" Đừng mắng tôi như vậy chứ, nói đi cô đã chọn được ai chưa? ".
Bốn người kia đứng thẳng người thêm một lần nữa, đôi mắt tỏ ý "chọn anh đi! " .
" Không chọn! ".
Câu nói của cô khiến họ thở phào, may mà cô không chọn, nếu như chọn người không phải bọn hắn thì sao đây?
Trần Tử Du chớp chớp mắt:" Sao thế? Những người ở đây không phải gu của cô à? ".
" Là tôi không muốn chọn! ".
Cô gằn từng chữ một.
Trần Tử Du nhíu mày, thắc mắc lên tiếng :" Tại sao không muốn chọn? Cô không muốn có chồng à?".
Cố Tử hạ giọng :" Tôi sẽ không lấy chồng!".
Bốn nam nhân đều kinh ngạc trước câu nói của cô.
Cô cư nhiên lại không lấy chồng, vậy bọn hắn phải làm sao đây?
Trần Tử Du hỏi :" Sao lại không lấy?".
" Đàn ông rất phiền phức.
Và tôi thích độc thân! ".
Nói xong câu này, Trần Tử Du cả bốn nam nhân kia trán đều nổi 3 vạch hắc tuyến.
Cái gì mà đàn ông rất phiền phức? Người ta còn chưa nói phụ nữ phiền phức mà cô đã bảo người ta phiền phức?
" Làm giá! ".
Trần Tử Du bĩu môi.
" Thế cô có chọn được chưa? ".
Cô muốn xem cái con nhỏ này thích người như thế nào.
" Đám phàm nhân đó xứng với bản vương sao? ".
Trần Tử Du giương giương tự đắc nói.
Cô lườm Trần Tử Du với vẻ khinh thường :"Thế ai mới xứng với cô? ".
" Còn ai ngoài Mặc ca đây chứ! " .Trần Tử Du ôm cô, giọng nũng nịu khiến cô nổi da gà.
Bốn nam nhân kia hận không thể kéo Trần Tử Du ra băm thành trăm mảnh.
Trần Tử Du cũng không ngờ chỉ một câu nói cô đã gây thù với cả thế giới.
END..