Cố Tử Làm Nữ Phụ


Trần Tử Du ôm cánh tay cô, vừa xoa cái bụng xẹp lép vừa nói :" Mặc, đi ăn thôi, tôi đói rồi! ".
" Ừm! ".

Cô mặc Trần Tử Du kéo cô đi.

Để lại 4 con người đứng ở đó, cô cư nhiên coi họ như không khí!
Đến bàn để thức ăn, Trần Tử Du lấy đĩa rồi nhanh chóng gắp từng món, hễ mắt cô ta lia tới đâu là tay lại gắp tới đấy.

Cố Tử chỉ biết thở dài, cô vốn không muốn ăn nên chỉ lấy một ly rượu rồi tìm một bàn trống để ngồi.

Trần Tử Du lấy đồ ăn xong thì ngồi xuống bên cạnh cô.

Trần Tử Du nghi hoặc :" Này Mặc, cô nói sẽ không lấy chồng là thật sao? ".

Cô ta vẫn không tin cô lại không muốn lấy chồng.
Cố Tử nhấp một ngụm rượu rồi nhàn nhạt trả lời: " Ừ! ".

Trần Tử Du nhướn mày :" Cô định độc thân suốt đời? ".

Cố Tử không nhìn cô ta :" Phải! ".

" Chậc chậc thật không biết nói gì với cô, thôi thì...tôi cũng là bạn của cô nên tôi sẽ cùng cô độc thân.

Thế nào? ".

Trần Tử Du nháy nháy mắt.

Cô liếc cô ta một cái, nói :" Tùy!".

Trần Tử Du cười tít mắt, rồi tiếp tục nhiệm vụ lấp đầy bao tử của mình.

Bỗng cô ta nhớ lại chuyện gì đó, vác bộ mặt tò mò quay sang hỏi cô:" Mặc, tôi nghe nói lúc trước cô thích cái tên họ Tạ đó, còn tỏ tình với cậu ta, là thật sao? ".

Cố Tử nhíu mày.

Bỗng nhiên lại nhắc tới cái tên khó ưa đó? Hết chuyện nói rồi sao?

" Ừ! ".

Cô hạ giọng.

Trần Tử Du tròn mắt :" Bây giờ còn thích không? ".
" Không! ".

Vì sao phải thích hắn? Cô không phải là Trình Di Mặc, càng không phải là người cùng một thế giới với bọn họ.

Huống hồ, cô đến đây để giúp nguyên chủ tránh khỏi sai lầm, không phải tiếp tục dấn thân vào nữa.
Thích nam chính? Có ngu mới làm chuyện đó!
" Ồ...tại sao không thích! ".
" Không thích là không thích! ".

Cô nghiến răng nghiến lợi.

" À.

".

À cái anh trai cô!
Cố Tử không thèm quan tâm tới Trần Tử Du nữa, đưa tay lấy ly rượu uống một ngụm.

Đột nhiên một nữ nhân ngồi xuống bên cạnh cô, người nữ nhân đó toàn mùi nước hoa nồng nặc khiến cô không khỏi nhíu mày.

" Cô là Trình Di Mặc? ".

Nữ nhân nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn thứ gì đó không sạch sẽ.

Cố Tử không để ý tới ả ta, tiếp tục thưởng thức ly rượu trong tay.

Trần Tử Du cũng không quan tâm tới, một cái liếc mắt cũng không cho.

Nữ nhân hơi tức giận nhưng vẫn giữ dáng vẻ hiền thục, đoan trang.

" Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Mộc Giai Giai là thanh mai trúc mã của anh Trạch! ".

Nữ nhân đắc ý nói.

Cố Tử hơi khựng lại, lòng thầm cười lạnh.

Cuối cùng nữ phụ thứ hai cũng xuất hiện rồi, cô Mộc Giai Giai này kết cục tốt hơn cô một chút nhưng cũng khá thảm thiết.

Động tác của cô lọt vào mắt Mộc Giai Giai, khiến ả nghĩ cô bị ả đả kϊƈɦ nên cảm thấy rất có thành tựu.

" Sau này tôi sẽ trở thành vợ tương lai của anh Trạch, nên tôi cảnh cáo cô đừng mơ tưởng tới anh ấy nữa.

Nếu không cô sẽ phải chết dưới tay tôi! ".

Giọng điệu đầy cảnh cáo của Mộc Giai Giai làm cô không khỏi khinh bỉ.
Chết? Cô có thể hoảng sợ không?
Cố Tử nhếch môi:" Mộc tiểu thư, cô nghĩ tôi thích Mạc Bắc Trạch? ".

Mộc Giai Giai nói với vẻ đương nhiên :" Còn không phải sao? Có cô gái nào mà không bị anh ấy mê hoặc! Trình tiểu thư cũng là một trong số đó mà phải không? ".

Cố Tử cười nhạt :" Cô nói rất đúng, nhưng làm sao đây, tôi không giống những cô gái bình thường! ".
Mộc Giai Giai nghĩ cô đang cố giữ bình tĩnh, nên khinh bỉ nói tiếp:"Trình tiểu thư không cần phải giữ bình tĩnh như vậy.

Nếu đổi lại tôi là cô, khi nghe thấy người mình yêu có vợ chưa cưới thì tôi sẽ rất tổn thương.

Nên cô cứ thể hiện cảm xúc thật của mình đi! ".

Khốn kiếp, mau mang kẻ này ra chém đầu cho trẫm! Không thì mang quăng vào rừng hay ném xuống biển cũng được.

Đừng để ả xuất hiện trước mặt trẫm!

Cố Tử lạnh lùng: " Mộc tiểu thư, cô nghe tôi nói đây! ".
" Tôi không thích Mạc Bắc Trạch, còn có..." .Cố Tử dừng một lát, rồi đưa đầu đến sát Mộc Giai Giai nhỏ giọng nói với ả.

" Tôi cũng không thích nam nhân! ".

Nói rồi cô nhanh chóng kéo xa khoảng cách với Mộc Giai Giai, mùi nước hoa của ả khiến cô khó chịu, không muốn tiếp xúc lâu tí nào.

Câu nói của cô khiến Mộc Giai Giai xanh mặt, mắt trợn to nhìn cô, miệng lắp bắp: " Cô...cô...".

Nửa ngày trời không nói được gì, ả mang theo sự sững sờ mà rời đi.

Nhìn bóng lưng của Mộc Giai Giai, Trần Tử Du khó hiểu quay người sang tra hỏi cô:" Cô nói gì với cô ta mà khiến cô ta bỏ đi vậy? " .
Cố Tử thản nhiên :" Trêu ghẹo một chút! ".

Trần Tử Du kϊƈɦ động: " Trêu gì thế? Có thể nói tôi biết không? ".
Cố Tử kéo Trần Tử Du về phía mình, thì thầm câu lúc nãy cô nói với Mộc Giai Giai.

Trần Tử Du nghe xong thì bật cười, bật ngón tay cái nhìn cô:" Mặc, cô đúng là cao tay!".
Cô cười nhẹ không đáp, đưa tay nâng ly rượu uống một ngụm.

Cô nghĩ sau này Mộc Giai Giai chắc sẽ không gây phiền toái cho cô nữa đâu.

Nhưng cứ đợi vài ngày xem sao.
" Di Mặc! ".
Cô nhíu mày quay về hướng phát ra tiếng gọi thì ba gặp Giang Tự :" Giang Tự? ".
Giang Tự hôm nay mặc một bộ âu phục đen, cả sơ mi ở trong cũng đen nốt, nhìn có phần chững chạc nhưng vẫn không che hết vẻ đáng yêu của cậu ta.

" Tôi có thể ngồi ở đây không? ".

Giang Tự chỉ vào chiếc ghế bên cạnh cô.

Cố Tử gật gật đầu đồng ý, thấy vậy cậu mới từ từ ngồi xuống.

" Oa, đây là Giang Đại Thần cao thủ game của lớp cô đấy à? Đáng yêu ghê!".

Chế độ sắc lang của Trần Tử Du được bật lên.

Cố Tử cho cô ta một cái lườm sắc lẹm.

Con nhỏ này thật không biết xấu hổ, con gái thì không nói, đến cả con trai cô ta cũng không tha.

Trần Tử Du phát giác được ánh mắt khinh bỉ của cô liền bĩu môi tiếp tục ăn.

Cố Tử nhàn nhạt hỏi :" Cậu cũng đến?".
"Tôi đến với ba! ".


Giang Tự nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của cô.

Từ hôm cô tức giận và nói cậu ta đừng làm phiền cô nữa khiến Giang Tự buồn không thôi.

Hôm nay, nhìn thấy cô, khó khăn lắm cậu ta mới dám đến bắt chuyện.

Cố Tử không tiếp tục hỏi nữa, không khí trở nên ngượng ngùng.

Giang Tự định lên tiếng để phá bầu không khí này thì cô đã nói trước.

" Nghe nói cậu sắp thi đấu game cúp quốc gia? ".

Thực ra cô cũng mới nghe nói gần đây.

Đội của Giang Tự năm ngoái chỉ giành được hạng hai.

Năm nay đội của cậu ta sợ rằng sẽ tiếp tục chạm trán với đối thủ đã đánh bại cậu ta ở năm ngoái.

" Phải...".

Giang Tự cúi đầu, lòng loé lên cảm giác vui mừng.

.
Cố Tử không nhanh không chậm nói :"Kỹ thuật của cậu rất tốt, chỉ cần cải thiện về mặt tấn công trực diện thì chắc chắn sẽ có cơ hội đánh bại đối thủ.

Còn có đồng đội của cậu nếu biết cách hỗ trợ cậu.

Giải quán quân thật không phải là vấn đề! ".

Nghe những lời này, Giang Tự không thể kiềm chế mà ngẩng người ra :" Di Mặc...".
Cố Tử lạnh nhạt nhìn cậu ta :" Tôi chỉ nói phương pháp, còn làm thế nào là tùy thuộc ở cậu!".

Coi như là lời cảm ơn vì chiếc xe đi.

Giang Tự nhe răng cười :" Cảm...cảm ơn cậu!".
END..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận